Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Đúng là chủ nào vật nấy! Con Rossi hồi mới về rất hung dữ, không ai sờ được, ăn thì kén thôi là kén nặng 3.5 ký. Bây giờ anh chàng to như mèo rừng nặng 7 ký, mèng nó giỡn trời thần đất lở, rượt nhau với nó tã mồ hôi, tha hồ bế ẵm, hun hít thả ga mà em cứ như cục bông gòn bèo nhèo mềm như bún trong tay. Vần nó kiểu gì cũng được, kiểu gì cũng cứ lăn lông lốc ra trửng giỡn. Ghẹo tất cả các mèo khác trong nhà, ghẹo hết cả chó, nó với cún Teddy mà rượt nhau chơi thì ôi thôi, ly tách chai lọ vỡ lủng xủng loảng xoảng.
Em thích nhất là mẹ tắm xong ngồi sấy chải lông cho em, em rừ gừ rừ gừ trong cổ với bốn chân duỗi dài xả cảng- lim dim mắt hưởng thụ.
Ở nhà chủ cũ, không ai rờ được, không ai ôm được , họ ghét nó, nó ghét họ bởi thế mới được về đây với mẹ...Giờ thì cưng hết biết, cứ rảnh chút là ngồi ngheo ngheo nói chuyện với mẹ, lại còn nói nhiều nữa chứ...mẹ thì chả hiểu gì em nói cả, có khi nói đông trả lời tây quá...Sáng nào cũng gõ cửa gọi mẹ dậy buổi sáng, yêu chi mà yêu thế không biết, tối đi chơi mà nghe mẹ gọi là trả lời váng lên rồi ngoay ngoảy chạy về lăn đùng cho mẹ bế trước khi ngủ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét