Thứ Hai, 29 tháng 4, 2013

báo chí hành văn thế nào?

Bọn cộng sản này điều hướng dư luận bằng báo chí rất lưu manh, loại người chơi internet chắc chiếm khoảng 20% dân số, còn lại là loại cầm tờ báo đọc là khá nhiều. Trong các cách hành văn về thông tin chết người hay tai nạn chúng thường duyệt như sau:
- Thông tin công an đánh chết dân : dửng dưng, qua quýt như kiểu đập chết con chuột, đọc xong không bị lưu ký ức mấy- kiểu phủi đít quần trách nhiệm rơi hết.
- Thông tin dân chém nhau chết : tò mò tọc mạch phởn phơ như chả liên quan gì cái thể chế này cả- tại dân vô học.
- Thông tin tai nạn xe : Câu view- kiếm tiền hồi sau sẽ biến mất tăm hơi- chả tại ai, tại nó xui.
- Thông tin y tế chết bệnh nhân : ra điều lên án ở chừng mực số 1, tức là số nó chết, bác sĩ đền thì đền, không thì cũng qua.
- Thông tin về người Việt ở nước ngoài chết hoặc làm cho người nước ngoài gặp sự cố :cách hành văn đau xót tiếc thương- định hướng dư luận cho dân trong nước nhìn bọn nước ngoài như kẻ thù, thế lực thù địch, bọn bóc lột hút máu công nhân. Hướng cho tầng lớp dân lao động đã không hiểu về quy luật thương trường mua bán sức lao động lại thiếu thiện cảm với chủ ngoại gây đến những bất đồng sâu sắc.
Đây là một lối làm báo mất tư cách, vô đạo đức và vô học. Báo chí phải chuyển tải các thông điệp cuộc sống một cách trung thực, chính trực và có đạo đức nhưng với lối kiểm duyệt của cộng sản, báo chí Việt trong nước đã hoàn toàn mất đi tính chính thống của báo chí, chỉ còn lộ ra cái bản chất ưự tin của một thằng nhược tiểu bần hàn.
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Làu bàu

Kiếm tiền bằng sức lao động và chất xám của bản thân mình thật sự chẳng dễ chút nào, cày như trâu, tính toán dự toán sủa chữa cải tạo sau khi lượn xem xong 10 ngàn mét vuông nhà xưởng mồ hôi như tháo, làm xong cái đầu bưng bưng, dễ mà ăn tiền cò lắm sao? Làm phải từ A đến Z cho khách, lại còn phải suy tính giá đầu tư, cải tạo, lắp ráp hệ thống điện công nghiệp, hệ thống thông gió đâu có dễ.
Làm cò như mình là dọn sẵn thức ăn, bát đĩa muỗng, chỉ còn chờ thằng chủ đầu tư gắp bỏ mồm nó thế đấy. Ngày trước có dứa khinh miình ra mặt vì mình nhảy đi làm cò đất, xưởng này nọ. Cho thử chúng mày đi làm coi nuốt nổi nửa đồng tiền cò không thì biết! Làm cò như tao vừa phải nắm luật hồ sơ pháp lý, phải nắm quy hoạch, phải biết xây dựng , phải biết làm luận chứng tiền khả thi, biết soạn thảo hợp đồng, biết chạy ngóc nghách để trơn tru hồ sơ bộ dễ lắm sao?
Mẹ bọn ra trường  10 năm rớ vô cũng ngọng ngịu chứ chả đùa, vậy mà phỏng vấn phát đòi lương 10 triệu. Nghe là nhơn, chạy cò cực như chó mà thuê nhân viên kiểu này thì chỉ đủ tiền nuôi chúng nó, mình nhịn!
Bấm vào đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Lảm nhảm tục ( cấm trẻ em 18 đổ xuống, cấm người đạo đức đầy mình)

Mẹ tiên sư cố , cố mãi để cho nứng lên mà gõ, vừa có hứng tí thì rớ vào máy tính cái cùi cu bàn phím tuột ra khỏi lỗ lồn thùng máy...ngó ngoáy rờ rẫm mãi mà cứ như đuôi chuột ngoáy lọ mỡ. Cuối cùng thì phải soi đèn pin mới đút vào trúng lỗ! Bực nha, tụt hứng, treo cứng cảm xúc, viết cái đéo gì bây giờ?
Ờ, tán nhảm về chuyện tục thôi!
Trên báo có đăng tin cộng đồng mạng đang nứng lên cả nút vì một cái truyện dịch gì đó, dịch thẳng tuột " đéo cái con mặt lồn" chữ "cooze" mà lại không chấm chấm...bàn về cái chuyện chấm chấm chấm thì cực kỳ khó chịu ví dụ như con già nào đó đang nứng đến phát dzồ phát dzại mà thằng cu chỉ toàn la liếm vòng quanh đéo chui vào...cơn tức giận có thể sẽ bùng dza, đẩy mạnh :" đồ mặt cặc, có mỗi chuyện cũng chả biết làm sao cho sướng!" và thế là kết thúc một cuộc tình đẹp dzư mơ mà không đến đích mẹ nào hết.
Đời hiện thực và đời văn chương nó cách nhau vạn trượng, cứ nhắm nhắm vào mà sống cái đời thực như văn chương bay bổng thì đương nhiên khi đập mặt cái phẹt vào hiện thực sẽ buột miệng buông ra " cái địt mẹ, thế là thế đéo nào nhỉ?" 
Bởi thế dân ta nên vứt bớt mẹ nó ba cái văn hóa khổng nho xưa rì cũ rích ra khỏi cái mặt mình đi cho nhẹ. Vác ba cái mo nang ấy đắp mặt dza cái vẻ đạo mạo đạo đức chiết dza mà gật gù gục gắc như con buồi đéo có lực ấy thì có ra cái giống gì. Lột đi, vứt đi, phóng khoáng mà nhìn vào hiện thực để chái tim còn biết bao dzung, nhẫn nại  dzỗ dzành nhưng thương đau nhan nhản đầy đời. 
Chị ví dụ, con kia nó đéo thích gắn đời nó làm nô dịch cho bất kỳ thằng nào bởi nó sợ,dzưng mà nó thích có trẻ con để yêu thương, để san sẻ, để có kinh nghiệm với đẻ đau ra sao, thế thẳng tuột ra, nó tìm giống cho con nó: Đẹp dzai, buồi bự, thông minh sáng láng, hay hình mẫu khác " đờn ông, mạnh bạo, phóng túng đa tình.." vân vân...chọn xong giống địt phát có bầu, đẻ con, con nó tự nuôi, tự dạy có đòi hỏi xã hội cái gì đâu, ấy thế mà một lô xích xông các nhà đạo đức xâu xé nó " mất tư cách, mất đạo đức, suy thoái...bla bla bla" hơ, cái lũ đầu buồi tức tối vì cũng có buồi mà đéo được gieo giống thôi, chứ mà được cũng sướng chết mẹ. Đấy, hiện thực nó là thế, nó trần trụi ra là thế phải chi mà là văn chương thì đã " Một đêm xưa sau cơn hoan lạc, hài nhi thành hình, mẹ đau khổ nuôi con....bla bla..." Tiên sư bố cái thằng đàn ông mất nết quất ngựa truy phong, vô chách nhiệm, thương hại, tội nghiệp nàng bla blabla, " trên thực tế lắm thằng gõ chữ như phụng chui rồng lủi yêu thương nhưng cái đầu nó có tí đéo nào yêu thương hay vươn tay mà giúp đỡ? Xạo láo lũ đầu buồi chỉ khoái chứng tỏ ta đây mà thôi!
Bữa hôm kia đi ra An sương thấy vụ tai nạn ghê gớm, chặn xe tá lả vì xe thì ít mà người bu đông hoành tráng đến kẹt đường để xem người ta chết, rồi quăng cái clip lên mạng " người đàn bà gào thét dưới gầm xe tải" câu nước mắt câu viu. Cái địt mẹ vô cảm đến thế là cùng, tử tế đéo gì cái hiện thực xã hội be bét này? Địt mẹ thú vị, tò mò khoan khoái xem "thằng /con khác chết , đéo phải tao". Chị nói thật, giả thử có vụ nổ bom ở cái xứ lừa này thì số chết còn đông ác vì mấy thằng con tò mò bu lại xem đông gấp năm cái số nạn nhân, để tự sướng tao còn sống, may quá, thằng con kia chết xui tận mạng...Thằng khủng bố mà biết tính dân xứ lừa, nó lừa cho tụ lại nổ thêm phát nữa...chị chán.
Chị chán tất tuốt cái thứ lai căng hổ lốn nạc chả ra nạc, mỡ chả ra mỡ, chỉ là một đống bèo nhèo đéo biết gọi là cái gì.
Ối, mất hứng òi. chán...




Bấm vào đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Shít, chị chưởi á.

Chị là một con đàn bà đầy mâu thuẫn, chị có được đi học hành tử tế, chị có được bố mẹ dạy dỗ cẫn thận nhưng con người chị là cả một đống một đùm mâu thuẫn nội tại. Chị là một ngọn lửa tự do phóng túng, đéo thích bị ràng buộc vào bất kỳ một ước lệ xã hội nào. Chị chỉ tuân thủ theo một số chỉ tiêu cơ bản nhất của loài người là không loạn luôn. Còn lại chị đéo cần. Chị thích ngửa ở vị trí một con đĩ ...hay làm, chị thích mở mõm gào thét chửi bới như một con mẹ hàng tôm hàng cá. Chị cũng khoái mám đít vào cái ghế cóc lề đường đăm chiêu như chiết dza.
Chị địt mẹ vào những trò xã giao giả vờ, nhưng bữa tiệc tùng phải uốn lồn gò khuôn vào sì líp váy bó áo nịt dzú. Chị thích tự do cho đến từng tế bào. Cho tất cả thả rông thỗn thện vẫn có nét duyên ngầm đầu dzú phơi sau làn vải áo- dzung dzinh theo bước cẳng bò..
Chị khinh cái trò lễ nghĩa vờ vịt như cục cứt trôi sông. Chị đéo thèm. Có đứa bảo chị ngông thế tội con gái chị bị người ta đánh giá. Cái địt mẹ, con người ăn nhau ở trái tim biết yêu thương chứ dính dáng gì tới ba cái mặt nạ đạo đức thít cứng cả lồn. Chị đéo cần. Con gái chị nó sống cuộc đời của nó liên quan đéo gì đời chị. Chị cho nó một trái tym và một cái đầu quả cảm, nó dùng sao chiện của nó- vẽ vời mà gắn nó chịu vì mẹ nó? Dzõ là dzấm dzớ hội tề.
Bà mẹ, chị tại dzì yêu lỡ lão Củ sâm nhà chị nên đéo khoái làm tình với thằng khác, chứ không á, chị đi mua hai củ đen châu phi có 25 đồng mà chơi cho sướng. Địt vào mặt cái đám nào ra vẻ ta khinh chị nhá. Địt vào mấy cái mặt nạ ra điều đạo đức. Lồn chị có rảnh chị tặng không chứ chả bán bao giờ. Tưởng dễ à- không dư.

 Đời sống mấy mươi năm mà bỏ phí của dzời vào ba cái trò dza dzáo lễ nghĩa chả vờ. Chị. Thà dza đường ôm cột điện tụt lên tụt xuống còn hơn ngồi vảnh dzâu dê đạo mạo dza cái vẻ dạy đời- dzõ nỡm.
Sáng nay chủ nhật, chị dzảnh vì Củ sâm lau nhà ddùm chị dzồi, chị ngồi chị gõ chị chửi phông lông thế á. Chí bèo chị cũng là con mẹ mấn tự dzo tử tế.
Bấm vào đọc tiếp ...