Sinh ra từ bụng của mẹ, lúc ấy mẹ là chính chủ của em, vì rõ ràng em bám vào tử cung của mẹ, ăn từ máu của mẹ mà em thành hình người. Thế chả gọi là bà mẹ chính chủ của bào thai sao?
Em chun ra ngoài trên thân em chỉ lòng thòng cái dây rốn nối với mẹ để mang tính sở hữu, thế mà bác sĩ cắt cái toẹt sự sở hữu máu mủ nuôi em đó, để em ngáp ngáp khóc nho nhoe tìm nguồn cung năng lượng. Và rồi mẹ đặt cho em cái tên để em được là chính chủ của con người em.
Mẹ bắt đầu quấn tã, cuốn em vào những cái áo sơ sinh xíu xiu, đôi bao tay bé tẹo, cái hài con con để những vật thể chính chủ như tay chân của em không được tự do đút vào mồm...cũng là để em tè dầm ra mấy miếng vải cho đừng ướt cái giường của cha của mẹ. Và còn một chức năng nữa là tạo độ ấm cho cái thân hình bé bỏng quen sống trong môi trường bụng mẹ ấm áp có thể làm quen với cái xã hội mà em lớn lên sau này...
Còn bé thì chả ai bắt em mặc quần xì líp cả, mọi cái con đều tự do nhông nhênh trong cái quần vải phùng phình, đâu có sao...tuổi thơ ngây ngô mẹ hỏi " em của ai ?" Em vùi đầu vào lòng mẹ mà bảo " em là của mẹ này..." nằm giữa cha mẹ em chia tay chân ra hai bên, bên này của ba, bên kia của mẹ- nhưng thực tế em biết rất rõ ba mẹ là của em.
Lên năm tuổi, lần đầu tiên mẹ bắt em mặc quần xì, cứ tưởng chỉ mình nó, ai dè đâu ngoài nó còn tròng thêm cái nữa...cái đít em, cái hĩm em cực kỳ khó chịu, ngứa ngáy dính dấp, nóng cả hĩm nữa chứ, rình mẹ không để ý tụt xì líp ra, dúi vào gậm giường, để đến khi đi tắm ăn mấy phát vào mông vì cái tội không mặc quần xì. Từ đó lờ mờ hiểu ra cái đó có gì đấy quý giá trên người mình thuộc về chính chủ nên phải bảo vệ nó.
Và cái quần xì theo em từ đó cho đến nhớn, nhớn đến khi vú nhu nhú ra, lại bị bắt mặc cái áo lá trong cái ngoài để đi học, đôi khi thật là phiền phức quá vì những thứ chả phải chính chủ mà lại cứ gò bó con người mình trong cái vỏ cứng ngắc khó chịu. Thú thực, em chỉ thích thả rông mọi thứ cho nó mát cho nó thở, cho nó tung tẩy trong nắng mai hay chiều mưa tầm tã, đấy mới đích thực là mình là chính chủ của mình. Nhưng ! Xã hội nó có cái khuôn, bất kỳ đứa nhỏ nào lớn lên cũng bị nhồi vào cái khuôn ấy- nào là đạo đức, nào là kín đáo, nào là đoan trang, nào là chính chuyên...
Và cho đến khi em đi lấy chồng thì cái thằng chồng nó bóc em ra chả còn mảnh nào , kể cả cái màng con tí nó cũng bóc cho tuột, em trở về bản thể của đứa sơ sinh nhưng lại để biết mùi đời và cái chính chủ bị chuyển giao cho một thằng lạ hoắc nó chiếm giữ.
Thế, bởi cái quan điểm chính chủ của thằng # kia mà đâm em lại quởn nghĩ về khái niệm chính chủ nó là thế nào? bất biến? Vạn biến? Hay chỉ là một khái niệm ất ơ mà thằng con nào khi về với đất cũng lại truồng nhồng nhỗng như trẻ sơ sinh?
Và cái quần xì líp ban ngày nó có chính chủ chứ ban đêm thì em vứt mẹ nó vào sọt cho nó mát, lúc ấy nó vô vô chủ , em nghĩ đâm sợ công an phạt quá...mà chả lẽ suốt ngày giam hãm tới tối lại không mở chuồng cho gió nó vào? Mất vệ sinh quá...Rảnh quá đâm em lại so chính phủ giống cái quần xì mặc hoài không cởi!
Há..há..há..
Trả lờiXóa