Mình lập cái nhà ở bên blogspot này từ năm 2007, lúc ấy thật sự chới với sau khi yahoo360 đóng cửa, dốt IT thậm tệ bởi thế nhìn cái nhà nó ra cái lều. Biết bao nhiêu hình ảnh và bài viết trên yahoo cũng không làm sao đem về đây được, lúc ấy bạn bè rủ nhau về Multiply.com, chỗ ấy dốt IT cũng chơi được thoải mái thế là dựng nhà, xây lầu hẳn hoi, cứ ngỡ sẽ mãi mãi là thế, ai dè vài năm thằng Mul lại đóng cửa, đuổi mình không đền bù...Về lại lều cũ, đóng gạch hì hụi xây tường, trát bùn trộn rơm làm vách, cũng ra một cái nhà...tuy rằng chỉ là nhà vách đất- thôi thì méo mó có hơn không, còn hơn là cái lều hiu quạnh trước đây.
Lần này mình sẽ chỉ viết bài mới mà dứt khoát không thèm đem bất kỳ entries nào từ bên Mul qua đây nữa! Hơn 750 entries bên Mul, mấy năm trời kỳ cạch gõ phím..tiếc thì tiếc thật nhưng thà vứt hết để làm lại một quãng đời mới, hơn là mang vác hành trang cả một quá khứ nặng nề theo về nhà mới.
Mình đang ở một giai đoạn tiền mãn, mãn teen hay dậy thì muộn , tâm trạng thật khó hiểu, bực bội cáu gắt vô cớ, đôi khi nhìn thấy mình trong gương chỉ muốn đấm cho cái con đĩ già lại xấu vài đấm. Trực nhớ bộ gương ấy cũng cả bảy tám trăm ngàn, đấm nó vỡ con đĩ già cũng đâu có xi nhê gì mà lại phải tốn tiền mua bộ mới. Thế là ba ngày mới chải đầu, một tháng mới soi gương xem cái mặt mấy nốt đốt đã hết thâm chưa...
Mỗi lúc căng thẳng quá, mình chỉ thích chúi mũi vào bếp nấu ăn, nhà thì chỉ còn hai vợ chồng già, mình ăn bao nhiêu, rút cục chồng lên ký vù vù, lão Củ sâm la làng " trời trời nấu ít ngon đi bà, tui thành heo mất..." lâu lâu mới dám réo hai con bạn thân sang ăn vì chúng nó cũng bận bịu đi làm. Có khi nấu nồi xôi khúc phải gói thành từng bịch đi biếu hàng xóm ăn chơi, nấu chỉ để thỏa mãn cái ý thích khoe khoang nấu khéo chứ đâu để làm cái quái gì...Ngu!
Còn chưa chừa cái tội ngu lâu, cứ khoái khoe nấu ăn, nấu ăn, mời mọc mấy con, thằng nỡm lên ăn cho đã, chúng nó còn chửi mình mê dzai chẻ mà nấu ăn để 'dù quến dzai" mới ác chứ. Chúng nó vừa ăn, chúng nó vừa chửi mình mới đau. Ngu thiệt. Hai năm nay bị hai nhỏ bạn chúng nó càm ràm cho thối tai luôn mới chịu chừa cái tật cứ thấy ai khen mình một tiếng là y như rằng chúi mũi nấu nướng mời ăn òi...
Giờ sang ngu chiện khác...khùng chiện khác....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét