Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012
Lảm nhảm- đàn bà là tầm gửi?
Báo với chả chí- đầy những rận với rệp. Có những người cực tâm thần ném đá mấy mẹ thích sống độc lập, mấy mẹ nổi đóa, chơi nguyên đá hộc phang lại. Kết quả là phe ta thắng phe mình- phe chính phủ rung đùi " chúng nó bị chọt nổi điên lo cãi nhau, chúng mình tấn bỏ mẹ cái lũ đang lắm mồm chửi chúng mình!" xong chuyện.
Tấn thêm phát nữa " Thằng Diện lẫn thăng Vinh xỏ lá ôm tiền nhà Vươn!" thế là một bầy cá hổ đang sung sung nhảy qua cắn xé lẫn nhau đỏ lòm một dòng trên Fây- búc, lẫn đủ thứ trang mạng từ phải qua trái, từ trái qua phải. Ngư ông đắc thế...
Ai thắng? Cái Tôi hiếu thắng thua rõ ràng ràng ra đó. Chán vãi chả buồn chết- chờ mẹ nó tận thế chết cùng cả bọn cho nó vui, xuống âm phủ còn có phe mà cãi chứ.
Lảm nhảm vài dòng với thời sự quê nhà chỉ bảy dòng cũng hết- chỉ có thế mà thôi. Thôi thì muốn viết hả...lảm nhảm cái đầu mi đi Hương, chả chọt trúng thằng nào, mà chọt cũng trúng khối đứa...cứ nhảm đi cho nó vơi cái bụng đầy chữ thúi hoắc.
Bà mẹ nó chứ đồ con rùa đen thụt đầu! Chửi một phát cho sướng cái mõm đã..còn chửi ai hả? Thằng con nào thấy đáng bị chửi thì cứ nhận...mà tức...còn tớ, chửi cho nó văng cục tức ra khỏi mỏ là coi như xong!
Không ở đâu mà đàn bà khổ như cái xứ Việt này...nào là "công, dung, ngôn , hạnh" nào là "phụ nữ ba đảm đang"...nào là "đội quân tóc dài kiên cường- mạnh mẽ..." Tiên sư bố cái sự đời, tổ sư cha mấy thằng vứt cho chị em mấy cục xương ngậm mà tự sướng.
Mả mẹ mấy thằng có tí tiền gian là dựng cu mua gái- mua thục bi-da một lỗ cho đã để báo chí nước nhà chà đạp chị em dí dị như giun như dế thế này... Thấy chưa? Mấy mẹ khen em chân dài gái bao là thật thà là dễ thương có nhìn ra được cái chân tướng thật của cuộc đời chưa? Chúng nó sướng con cu chị em mù con mắt.
Đời nào có đễ ăn không của thằng nào? Nhất là mấy thằng Việt nam khốn kiếp đầy ra đó, bọn đàn ông tử tế thì đang bị treo vào sách đỏ rồi biết chưa?
Lấy vợ lấy chồng là bắt đầu kết hợp hạt âm dương ban đầu, cái mầm của xã hội- mấy chị em gánh vác việc nhà để chồng lo toan kiếm tiền cũng có nghĩa chị em đang lao động, dùng sức mình để xây cái tổ hoàn hảo- cái này không thể gọi là ăn bám chồng- đó là sự phân công trách nhiệm giữa hai con người- nhưng trong thực tế, những chị em gánh vác gia đình thật sự là rất cực khổ, ngàn thứ việc không tên rút rỉa của các chị đến mảnh tế bào cuối cùng- nhất là khi quặn ruột rứt ra một hình hài mới nối dòng người...và mặt mũi, vú vê của các chị sọp đi, sệ xuống, nhăn nheo- già đi đấy...Lão chồng tử tế biết sống thì kiếm tiền về đỡ vợ một tay cũng tốt- còn không thì quăng cục tiền cái bộp vảnh cu đi nhậu , chơi gái, chơi lung tung và cho rằng giá trị cục tiền tao to hơn vợ nhiều...Đó là cái nỗi khổ của đàn bà Việt hầu hết mà ít ai nhận ra cái gia trị cốt tủy của các chị bị khinh thường...
Nói đến những người đàn bà Việt phải nai lưng ra gồng gánh hết kinh tế lẫn gia đình thì sức lao động của các chị phải công nhận là khổng lồ mà bất cứ thằng đàn ông nào dù vĩ đại mấy cũng không thể sánh được với gót chân mấy chị em ấy...
Nói ra như thế để định nghĩa rõ loại đàn bà ăn bám nó là thế nào...nó chả cần phải bỏ ra tí lao động nào, chỉ cứ việc ăn ngon, mặc đẹp, làm đẹp và ngửa lồn ra cho thằng đàn ông muốn chơi thì đặt đống tiền ra đó- giá trị này cân đo, đong đếm được . Nó khác xa những giá trị tinh thần đích thực của những mụ đàn bà khốn khổ nói ở trên, nó không thể so sánh được.
Thằng đàn ông Việt nó tồi ở chỗ đó! Thằng đàn ông Á nó ngu ở chỗ đó...Đến khi chúng nó mất đi cái giá trị gia đình, nó mới chao đảo và sạt nghiệp, lúc ấy mấy đứa chân dài ăn bám nó đã vác lồn đi ký sinh thằng khác rồi.
Có một người nói với tớ rằng " Nó phải làm đẹp đó cũng là lao động, mình đâu có làm được như nó!" Mình chả chấp cái đầu suy nghĩ non nớt vậy- Bởi theo thời gian, cái đẹp bề ngoài trôi đi, biến mất. Chỉ còn lại giá trị của tinh thần là mãi mãi vững bền...
Như tớ giờ này xấu như mọi già- chả được cái miếng "kháu lão" nữa cơ, nhưng thằng chồng tớ nó thấy tớ vẫn cứ là "mỡ treo miệng mèo" vậy- bởi dấu ấn của tớ nó tràn đầy mọi nơi, mọi ngóc nghách trong ngôi nhà, cũng như trong bữa cơm hay trong bộ quần áo của hắn...thế thôi...Bọn gái ăn bám thì làm gì có dấu ấn? Mà hình như tớ cũng ăn may kiếm được thằng chồng có tên trong sách đỏ thì phải...
Thế đi nhá mấy chị, làm ơn đọc và hiểu cái giá trị mà người viết muốn truyền tải chứ đừng có vặt vẹo ba cái chữ vô hồn để mà ném nhau vỡ đầu- đờn ông nó hưởng lợi- chúng họ lại tưởng rằng không có chúng họ thì đàn bà chết hết....
Nhảm thế thôi, chán gõ rồi...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đàn bà dạng quý hiếm giờ cũng cực kỳ khó kiếm.
Trả lờiXóa