Mình
phải lảm nhảm cho nó tống bớt ba cái thứ lộn xộn tùng phèo
trong đầu mình ra bớt- và viết là để cho mình được lảm nhảm.
Xin lỗi trước là đừng ai tự vơ vào mình rồi bảo nhỏ Hương này
dữ thấy sợ, hay là đáng ghét bắt ghét, hay là kinh tởm...ai
muốn nghĩ gì mặc xác.
Mình - bản thân mình, đôi khi còn
chán mình, ghét mình thấy ớn. Nghĩ tại sao sinh ra ở cái khúc
đời này chi cho nó lạc lõng, khó chịu thế không biết. Muốn
tốt, muốn tử tế cũng khó quá. Khó như lên giời...
Ai chả
biết là phải lựa lời mà nói, nhưng nói trước mặt tốt, sau
lưng xỉ vả- tởm! Thói quen của mình là cố gắng tối đa để nói
thật trong mọi trường hợp cho dù vì lời thật mà bị chửi, bị
mắng cũng cam chịu chứ nói dối, nói trá miết thì lòng sẽ
không an, và một lúc nào đó dối trá sẽ lòi ra thì quê lắm,
có nước cắm mặt vào đống cứt mà giấu cũng chả được. Giả sử
như lời thật của mình làm nguy hiểm đến ai đó mà bắt buộc
phải nói thì có hai chiêu : Một trốn không gặp để không nói-
hai là làm một cái gì đó để giảm tổn hại rồi sẽ nói . Bình
thường ư? Nếu không muốn ngược lại với kỳ vọng của người ta
thì giữ im lặng quan sát- Không mở mồm để nói kiểu thảo mai
vuốt ve cho vừa lòng kẻ đối diện.
Cố gắng sống, càng sống
càng thấy lạc lõng giữa một biển đạo đức giả - thật chen lẫn
mông lung làm mình bị lẫn lộn, mơ hồ và lòng tin mỗi ngày
một bị bào mòn không thương tiếc- riết rồi sự bào mòn ấy
khiến mình bị thương rất đau đớn- mình nhìn tất cả bằng một
cặp mắt nghi ngại và chua xót.
Đấy chính là một vết thương
rất sâu trong tâm hồn. Nó vò xé ngoạy ngọ khiến mình sống mà
ngắc ngoải - tự vấn mình mãi cũng thấy nghi ngờ chính bản
thân mình - Mình có điên hay không?
Mình thích chửi bậy và
hay chửi bậy- đã chắc đâu con người mình bậy? Kẻ đạo mạo ra
điều đạo đức cùng mình, nói cho vừa lòng mọi kẻ - đã chắc
đâu là con người tử tế? Cái thứ ấy lắm khi lại muôn mặt ấy
chứ, dzời biết cũng chả hết..
Kệ mẹ, sống là chính mình,
trăn trở, bực bội, chửi thề, hạnh phúc, dịu dàng, líu lo đôi
khi ...đời nó thế mà! có ai dám nói rằng tay mình nắm chặt
cả ngày không?
Càng đọc nhiều, càng nghiền ngẫm , càng
nhìn ra những điều giả dối hà rầm đầy rẫy xung quanh
mình...Nản, buồn, muốn phó mặc...hoặc khoác áo giấy đi chơi
với ma thế mà làm không được. Mình sống đâu phải có mình mình
đâu? Còn bao nhiêu thứ trách nhiệm xung quanh cuộc sống mình,
rối rắm cứ như mạng nhện, càng quẫy càng siết chặt...Biết sao
giờ?
Nhất là những khi cãi nhau với Củ sâm là tinh thần
hoàn toàn xuống dốc không phanh. Nếu mấy con cún nó không quào
cấu mình đòi hỏi mẹ nó quan tâm có khi mình đi tìm cái chết-
ích kỷ thế mà nó nhàn nhã...nhưng chỉ nghĩ đến gia đình, đến
bầy cún không có bàn tay mẹ chăm thì lại tỉnh lại, tự mình
tát mình thật đau. Tự nhủ mình không phụ thuộc tinh thần vào
lão Củ sâm nhà mình nhiều thế chi..thiệt thân! Rồi lại sống
lại nhởn nhơ , khách hàng nó dập cho vài cú lại xì chét, lại
dộng thuốc vào...Ầy dzaaaa nhìn qua nhìn lại mình đã qua 2/3
cuộc đời...
Mình sống đúng nghĩa là sống mòn....Nhưng mà
thôi, nhìn lên chả bằng ai, nhưng nhìn ngang nhìn úp thì thấy
mình vẫn còn là mình...hơn chán vạn kẻ cứ úp mo cau, mo nang,
lá chuối , lá dừa để mà che đầu hở đít, che đít hở ngực-
mình trần truồng mẹ nó rồi, có gì mà còn phải che với
chắn????
Đời mà, hài cũng nó- bi cũng nó- mà tráng cũng
nó - hay hùng cũng nó...mẹ kiếp mình mà có khả năng diễn
xuất có khi mình còn hay hơn chán vạn kẻ ấy chứ...Kệ, ai chê
thì tại góc nhìn người ấy thế, ai khen thì tại góc nhìn
người ấy vậy- bảo thay đổi á? Khó lắm, cha mẹ sinh con- giời
sinh tính, nhớ láng máng đâu có kẻ bảo dập mình cho chừa, mà
mình chả biết là chừa cái gì...chán quá rống lên chửi rủa,
vui quá hát líu lo, buồn quá khóc ho ho, ngang ngang thì lảm
nhảm tầm xàm...
Giờ thì hiểu nghĩa rõ ràng của chữ BẠN-
có hai đứa mày thôi mày ạ! À, còn một con nữa viện trưởng
VKS, nhưng mà nó bôn sê vích lắm, gặp nhau mười phút, chửi nhau
hết 7 phút....ấy thế mà lâu không gặp nhớ nó lắm, nó cũng
thế á...nó bẩu nó có con chihuahua là kỳ cạch đi mua nệm ổ,
áo quần cho chó nó liền...hì điên quá đi mất- nhảm thế cho nó
đỡ căng cái đầu đỡ chướng cái bụng....
Mở hàng!
Trả lờiXóa