Cảm giác hoang mang…
Gần năm mươi tuổi, cuộc đời đang bò xuống dốc bên kia…
Chiều
nay tự nhiên văng vẳng trong đầu tôi bài hát họ dạy tôi từ thửa bập bẹ
biết nói..: Á có Bác Hồ đời cháu được ấm no, chúng cháu xin kính dâng
ngàn đoá hoa lên bác Hồ….”
Ngày
bé tôi cho đó là một niềm vui và tự hào khi được hát bài hát ấy, giờ
đây tôi đã cảm nhận thấy trong lòng tôi đổ vỡ tất cả niềm tin vào lời
bài hát, niềm tin mà ngày bé họ đã bơm đầy vào trí não tôi khi còn bé
con .
Một
dân tộc vùng lên và thắng lợi năm 1945 không phải chỉ là công lao của
một mình Đ, mà là kết quả được tạo thành từ kinh nghiệm của bao nhiêu
cuộc khởi nghĩa của các vị anh hùng dân tộc đã đi trước, và xương máu
của dân tộc đã đổ ra cho Tổ quốc thoát ách thuộc địa.
Cái
chủ nghĩa tôn sùng, sùng bái cá nhân chỉ nhằm nén con người vào khuôn
phép cho dễ bề cai trị. Họ dùng cụ Hồ như một tấm bình phong để che đậy
cho những âm mưu tranh quyền đoạt lợi mà thôi. Cụ Hồ chắc chắn cũng
chẳng hạnh phúc gì trên cõi đời khi họ cố ép cụ vào một cuộc sống đơn
độc không gia đình. Ngày xưa tôi cũng lớn lớn, nhưng chưa thành người
lớn, tôi được hầu trà các cụ trí thức, nhà văn, nhà báo, nhà thơ, trong
câu chuyện tôi được nghe các cụ đề cập đến câu chuyện về một âm mưu giết
cụ Hồ và ông Võ Nguyên Giáp khi hai người từ Liên xô trở về của một phe
nhóm thế lực trong Đ do “anh Ba” cầm đầu, nhưng nhờ tài lái máy bay của
người phi công thân tín mà các cụ thoát chết, hạ cánh được an toàn nơi
vùng núi xa xôi. Nhưng cuối cùng thì họ cũng vô hiệu hoá cả hai cụ,
trước khi cụ Hồ chết. Câu chuyện bên lề cũng chỉ là những câu chuyện như
thế, không nhân chứng, không bằng chứng. Nghe chỉ là nghe, chưa hiểu
hết thế sự -thời ấy tôi quá bé để mà suy luận.
Tại sao ngày ấy họ không giáo dục chúng tôi nhân nghĩa, lễ trí tín? Họ chỉ dạy chúng tôisùng
bái cá nhân một hình tượng? Và bây giờ, hậu quả cho xã hội là một lũ
bất nhân, bất nghĩa bất tín, vô lễ lộng hành. Đau đớn bởi tôi lại không
theo đạo nào cả, và thần tượng cũng không còn nên đức tin của tôi chao
đảo, vỡ vụn trong cái xã hội tồi tệ này. Tôi chỉ là một hạt cát trên bãi
biển, nhỏ nhoi vô dụng.
Giá
như tôi là một con chiên ngoan đạo, hay là một phật tử sùng tín hay là
một tín đồ hồi giáo cuồng tín thì ít nhất tôi cũng còn một điểm tựa, vô
thần bởi được nhồi nhét vô thần nên tới khi đức tin tan vỡ bởi nó tôi
trở nên hoang mang trôi dạt.
Đúng hay saichỉ
là khoảng cách nhỏ hơn tơ nhện. Nhưng xã hội rối ren, con người trở
thành cay nghiệt và tàn nhẫn với nhau thì không thể nói đó là đúng.
Tôi đúng hay tôi sai? Đúng ở đâu ? Sai ở đâu? Tôi có nhầm thời chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét