Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Viêm gan C





Tớ khật khừ ốm đau linh tinh suốt từ năm 2001 , cao huyết áp bất thường , cảm cúm , rối loạn thần kinh thực vật , rồi men gan cao , rồi đau bao tử , nghĩa là cái bộ đồ lòng của tớ nó nhàu nhĩ cả . Tớ lang thang hết bệnh viện này tới bệnh viện kia cuối cùng là tớ được bác sĩ phán cho tớ mấy cái bệnh ở trên đó . Thuốc thì cả nạm , ngày nào cũng uống thay cơm , còn bệnh viện thì ra vào thường trực , bất kể đêm hôm hay ban ngày , lễ lạt gì cũng mặc mịa , cứ ra vào cấp cứu đến mức mà bác sĩ không cần coi hồ sơ cũng biết là cho tớ thuốc gì .
Tớ vừa bệnh vừa vẫn lo làm chăm chỉ như con ong , ốm trên giường cũng vẫn alô làm việc . Đến năm 2003 tớ bực quá , tớ vào gặp tay bác sĩ quen là Khanh ở BV Hoàn mỹ , tớ bảo ông ấy là xét nghiệm máu cho tớ các loại đi có xét nghiệm gì trong danh sách thì làm láng luôn , để cứ ốm đau khật khừ khổ quá !
Thế là tớ đi vào phòng xét nghiệm sau khi đóng tiền hơn 2 " chai " đưa cái tay ú nần ra lấy máu - họ rút cũng chắc là hơn 15 cc chứ chả ít - Sau đó họ hẹn 5 ngày có kết quả , tất tật tớ làm tuốt kể cả cái xét nghiêm bệnh thế kỷ . Kiếm cho ra chứ chả nhẽ cứ chữa mù mờ chữa ngọn không chữa gốc , tớ nghĩ thế !
Đúng năm ngày dài như như năm thu chờ đợi , tớ xách thây mập tớ vào nhận kết quả , đọc cái xét nghiệm gì cũng bình thường - sướng - đọc tới dòng cuối cùng - tớ sững cả người - hồn vía bay lên mây . Tớ bị dương tính với viêm gan C ! Tớ đứng sững như trời trồng giữa bệnh viện , ai đi qua lại đụng tớ , tớ cũng chả hay chả biết , vì mới hôm trước đọc bài viết về viêm gan C , hôm nay chính mình bị nhiễm . Nhiễm bằng con đường nào ???!!!
Phải đến 10 phút tớ mới định thần lại mang hồ sơ vào cho bác sĩ Khanh , ông í giật mình bảo tớ , sao mà mấy năm nay không ai phát hiện về chuyện này nhỉ ?! Tớ bắt đầu chảy nước mắt , tớ đang nghĩ chuyện về viết di chúc và làm cho xong mấy cái giấy tờ nhà đất mang tên tớ .... cho con tớ ...
Hôm sau nữa đi thử cái xét nghiệm định lượng mấy con Virus C trong máu , phải chờ đợi 10 ngày mới có kết quả , mới bắt đầu điều trị được . Mười ngày đó với tớ thời gian như ngắn lại , tớ về viết di chúc đem lên cho nhỏ bạn luật sư , thảo luận các kiểu tình huống , chỉ mình nó biết tớ bệnh , tớ chạy nhờ thằng bạn làm giấy tờ nhà chỉnh sửa tên họ tớ cho chính xác , đi dóng thuế nợ nận của mình với nhà nước cho xong , tớ nhờ thằng con nuôi làm cái hình tớ đẹp đẹp ....
Đến ngày lên bác sĩ , tớ chuẩn bị tinh thần là bác sĩ bảo bó tay ..., lần này khong chỉ có ong Khanh mà còn có ông Tùng nữa , hai ông hỏi tớ đã bao giờ mổ chưa , tiếp máu chưa v..vvv... , tớ nhớ ra là tớ mổ cả thảy 03 lần , lần nào cũng thừa chết thiếu sống , rồi hồi sanh con bé năm 85 cũng truyền đâu 4 hay 5 đơn vị máu vì băng huyết suýt chết . Sau khi nghe tớ kể , mấy ổng bảo tớ là tớ bị nhiễm virus C trong những lần truyền máu trước năm 90 vì hồi đó chưa ai biết về viêm gan C , nên không có xét nghiệm cho máu được truyền . Thế là tớ thấy thời hạn của tớ còn ngắn quá , vì con C này phá hoại trong vòng từ 10- 30 năm mừ , ui , khóc quá , mà chỉ khóc thầm một mình thui , mấy ổng biểu chích thuốc uống thuốc 1 năm rồi coi lại ra sao . Tớ thẫn thờ cả mấy tuần , cuối cùng về phun ra cho mẹ tớ biết , mẹ tớ tá hỏa , gọi cho ông chú , ông ấy dắt đi gặp bác sĩ Trung ....
Gặp về tớ phải lựa chọn trong 3 giải pháp :
1- Kệ nó - chết là biết liền - đỡ tốn tiền thuốc
2- Chích thuốc -uống thuốc với giá tiền là 6. 800.000 đồng/tháng trong 1 năm , nếu may thì hết tỉ lệ là 30-70 ( khỏi 30 bệnh còn 70)
3- Chích thuốc - uống : với giá là : 16.000.000đ/tháng trong 1 năm tỷ lệ là 50-50
Lúc ấy tớ đang khó khăn vô cùng , một tháng thu nhập cỡ 5-6 triệu , bài toán cực khó , con thì vừa vào đại học ....Tớ đành phải nói cho chồng con biết dzụ này , chồng tớ bảo bao nhiêu cũng phải điều trị , nếu cần bán nhà , tớ suy nghỉ chán chê , tớ chọn giải pháp 2 .
Mũi thuốc đầu tiên tớ nhờ bệnh viện chích , ui chao , nó làm tớ sốt lên 39độ 5 , lạnh run rẩy , toàn thân đau rã rời không lê nổi vào toilet , mũi thứ 2 sau 2 ngày , bớt sốt một tí nhưng vẫn mệt , thuốc uống đến tuần 1 là miệng không còn cảm giác .
Cứ thế tớ cố chịu , ráng một tháng đầu tiên trôi qua , tớ quen dần với thuốc , nhưng mái tóc dài mượt đến mông của tớ bắt đầu rụng , mỗi ngày cả nắm to , xót quá , cắt lên một gang . Môi tớ cứ tím lại , mặt tớ xạm dần trông kinh cả người . Hết tháng thứ 3 bác sĩ bảo tớ đi xét nghiệm lại - thòng cho một câu - Nếu kết quả không khả quan thì tính khác nhe .
Xét nghiệm - chờ 15 ngày - làm tại Hòa hảo Medic . Lâu thật , cứ như chờ bản án chung thân hay tử hình vậy ...Đến ngày trả kết quả , tớ phấp phỏm đi từ sáng sớm (5giờ ) , cầm trên tay mà không tin mắt mình - có kết quả đáp ứng thuốc tốt - âm tính - Nhảy chân sáo -đến nhà bác sĩ ổng vui ra mặt và thông báo mình là có loại thuốc của Vietnam , nếu hết tiền thì xài cũng được , bay giờ qua giai đoạn nguy hiểm rồi ,tớ mừng húm , đồng ý ngay . Giá chỉ còn có 3.080.000đ/ tháng -đỡ đồng nào hay đồng đó !
Dưng mà sau khi chích cái thuốc Việt nam thì tóc tớ nó rụng tả tơi , tớ đi cắt tém luôn , mất mớ tóc dài mượt . Và từ đó tớ tự chích cho tớ luôn , đi đâu mang thuốc theo trong hộp đá , đến ngày đến giờ lôi ra , kê góc 45 độ đâm cái sựt vào bụng , bơm thuốc vào , bụng cứ chai ra sau một năm chích thuốc , tớ hết chỗ đâm kim , tớ lụi đại vào đầu gối chỗ dày dầy , cứ thế một năm ròng rã trôi qua , không dám tiêu xài , mua sắm cái gì ,tớ đã điều trị đủ thời gian theo yêu cầu của bác sĩ .
Đến tháng 9/2004 là tớ chích nốt mũi cuối cùng và uống viên cuối cùng - Chờ đúng 1 tháng sau đi xét nghiệm lại - Kết quả là âm tính tiếp tục - Bác sĩ bắt tay chúc mừng tớ , lúc ấy ổng mới nói : " Chị là người may mắn , bởi thực tế chỉ có 10% bệnh nhân là đáp ứng điều trị mà thôi , tôi sợ chị buồn bỏ cuộc nên tôi nói dối chị một ít " Tớ mừng lắm , cái cảm giác thoát chết nó làm sao đâu á , khó diễn tả quá ! Nhưng ổng bảo 6 tháng phải xét nghiệm lại một lần trong 2 năm liên tục , nếu có gì thì lại điều trị tiếp !
Và tớ làm y như ổng nói , tới giờ tớ vẫn âm tính , bác sĩ bảo thế là chị ổn rồi !
Mà thật tình không hiểu làm sao tớ qua nổi cái cửa ải này ngoạn mục như vậy , quay đầu nhìn lại vẫn thấy ê càng !
Cũng lạ lắm , sau khi hết bệnh viêm gan C, tớ khỏi hẳn các bệnh linh tinh khác , chỉ còn bệnh suyễn là khó chịu thôi , nhưng tóc không còn nhiều như trước và không mượt như trước nữa .

2 nhận xét:

  1. ui chao ôi, bây giờ thì khỏe hơn nhiều rồi phải ko chị?

    Trả lờiXóa
  2. Vậy chị đừng bao giờ uống rượu đấy nhé !

    Trả lờiXóa