Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Ô sin

Buồn tình kể chuyện ô sin nghe chơi.
Mình biết là mình chả phải người hoàn hảo, nhưng có cái tật không nghi ngờ tầm xàm...ngay cả chuyện có xảy ra thiệt mình cũng coi như pha.
Mình thuê một em ở trung tâm giới thiệu trên đường Cách mạng, em ấy nhớn rồi mà chửa chồng. Mặt em quạu đeo, hỏi gì cũng chả buồn trả lời, vui thì quăng ra cộc lốc 'ừ" "được"...Mình mặc kệ, tại sáng đi tối về, cơm nhà cũng chả ăn, ẻm có nhiệm vụ dọn dẹp lau nhà, cho chó ăn và nấu cơm cho ẻm ăn. Thức ăn thì mình luôn mua đầy tủ đông, chả thiếu mà ẻm cũng chả thích ăn, ẻm làm biếng kho nồi thịt mặn chát ẻm ăn cả tuần.
Em ghét cây rụng lá phải quét, em nấu mấy nồi nước sôi chế hết vào gốc cây...cây chết sạch, mình chả hiểu sao chết, hỏi ẻm, ẻm bẩu ẻm hổng biết. Chuyện mình biết là nhờ em hàng xóm kể lại cho mình nghe..Mình thay cây mới, chết tiếp. Ẻm chăm chó con nào con nấy gầy nhẳng.
Ông trời hình như biết, nên ẻm tắm xong đi ra, té cái bộp gãy tay ở nhà mình, mình đưa đi bệnh viện chạy chữa, nuôi suốt cả tháng, mình ở nhà làm ô sin cho ẻm ngày nửa buổi. Ẻm ngại, ẻm nghỉ. 
Con Rocky, con Bobbi , con Nâu, con Đen mình tắm cho nó lòi ra mỗi đứa một vết thương lở loét do bị chém trên lưng dài cả gang tay...Ngậm hột thị, chạy chữa cho các bé lành lại.
Bất ngờ một con tên Thơm, đến xin việc, nói là cùng quê cùng làng với em gãy tay, nghe em kia nghỉ nên đến xin thế chỗ. Có chồng tàn tật và hai đứa con, vì khó khăn quá nên xin làm ô sin. Thỏa thuận mọi việc, đưa về làm, em này lau nhà cửa sạch sẽ, dọn vườn tốt, nhanh nhẹn. Mình khá hài lòng. 
Rút kình nghiệm lần trước, mình luôn kiểm tra sân vườn và cún, cún béo lên thấy rõ, cây tươi tốt...thế là hài lòng....
Và rồi thì con kêu mất 1 tờ 100k, chồng kêu mất 10$, mình thấy khó xử quá, không biết phải làm sao, gọi hỏi thì đương nhiên là khóc lóc và bảo không biết.
Mình cũng vẫn đi biền biệt, nó ở nhà, bà già gọi điện méc hoài nó ăn cắp này kia...Thật sự là mình phát điên, đuổi thì không tìm ra người, giữ thì stress, ở nhà mà canh thì không được vì công trường nhiều, phải đi miết, thôi đành mắt nhắm mắt mở mặc kệ.
Rồi một ngày mời bạn bè blog rất đông đến nhà ăn uống, đồ đạc mọi người bỏ đâu mình chả ngó vì bận nấu nướng, dọn bàn ra vô, nó cũng rất tích cực phụ giúp mình như hình với bóng, chả trách được nó tí nào...
Hôm sau con nhỏ quen kia gọi điện bảo mất mất 5 đô la trong ví quẳng trong bếp nhà mình...Mình giận điên, gọi điện về nhà ép hỏi cung nó, nó khóc rồi thề sống thề chết không biết, mà quả thực là lúc ấy rất đông người ở nhà, muốn móc bóp ai ăn cắp thì cũng không thể, nó thì theo sát mình cho đến khi tàn tiệc bởi thế nhó quen kia bảo nó ăn cắp mình không tin, nhưng vẫn cứ hỏi ép, hỏi riết, nó lấy thuốc sâu ngoài vườn nó tự tử. Nghe hàng xóm kêu, mình chạy về đem nó đi súc ruột, cứu được nó, mình khóc suốt mấy tiếng, sưng cả mắt. Gọi nhỏ Pink, khóc với nó một tăng...Hận, ức, mất công, mất tiền, mất việc lại còn bị chửi. Tới giờ mình vẫn còn ghét cái con nhỏ ú kêu mất tiền ấy...
Nó vẫn làm cho mình. Mình cố gắng quên mọi chuyện và thử thách nó... Nó ăn cắp số tiền lẻ 120k mình đã đếm kỹ, giả vờ sơ sảy nhét túi áo khoác. Mình gọi nó vào nói chuyện nhỏ nhẹ cho nó hiểu, và cuối cùng nó thừa nhận chuyện nó lấy cắp tiền mình. Mình lấy lại số đó, và cho nó 500k, bảo nó " nếu em túng quẫn, em có thể xin chị, chị không keo kiệt đâu, nhưng xin em đừng ăn cắp và làm cho chị mất lòng tin nơi em..." Nó khóc, và hứa. Từ đó nhà không bị mất vặt. Mình xin cho con nó đi làm ở nhà máy của bọn Hàn cả hai đứa.
Thế rồi thịt thà trong nhà không cánh mà tiêu...lại bực bội....lại nghe bà già mình làm ràm chửi suốt ngày...Mình muốn điên cái đầu...
Không thể hiểu nổi sao cái đám ô sin ấy không tật này thì tật kia, dối trá, ăn cắp từ nhỏ đến lớn, không thì tham ăn hốc uống, rồi lê la ra đường thọc mạch chuyện nhà, mà nào phải mình cư xử chèn ép hay tệ bạc, bạc đãi gì cho cam? Mình cãi cả bà già để bảo vệ cho chúng nó, năm nào cũng mua quần mua áo, quà cáp mỗi khi về quê, ấy thế mà hở ra cái là đòi nghỉ, đòi này đòi nọ...Mình cãi bà già chứ nào dám lớn tiếng với ô sin...được đàng chân lân đàng đầu, cái thói ô sin Việt thế đấy.
Tới khi nó nghỉ, mình quyết định không cần ô sin nữa, lạy hồn cả đám, cái thứ dân chết tiệt ấy, thà mình làm ô sin cho mình còn sướng cái đầu hơn. 
Thế đấy, cái đám chết tiệt ấy cũng đông lắm....Ăn tiền mình, cơm mình rồi giết mình ngay chứ chả chơi...ai dám tin dân Việt bởi cái số này chiếm không ít đâu. 
Lúc nào cũng lôi cái trò đấu tranh giai cấp ra để giảng giải mà này nọ, có đụng chuyện rồi thì chỉ biết ngửa mặt lên giời mà chửi đổng.
Lắm khi tự an ủi, tại cái số mình không có tay nuôi người....
Giờ một mình một cõi, nhẩn nha làm, nhẩn nha chơi, nhà cửa chu đáo, cơm nước ngon lành, lại tiết kiệm hàng đống chi phí...Vợ chồng, mẹ con không phải vặc nhau vì ô sin, bà già cũng yên , không càu nhàu cữ nhữ nữa...Thế đi cho tiện, mình còn giảm cân cả chục ký chứ ít gì...cầu mãi mới được....

2 nhận xét: