Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Ỉa đồng!


Năm ấy đi sơ tán về Lập thạch Vĩnh phú, đồi chập chùng, sắn trồng trên nương, sườn đồi đầy mua, sim, cây dương sỉ lúp xúp.
Nhà quê ấy chả có hố xí, có thì phải đi qua khỏi ngọn đồi sang dốc bên kia mới có, mà cũng rất bẩn.
Con chó Vàng mình nuôi rất bện hơi mình, đi đâu cũng theo.
Hoặc sáng sớm tinh mơ mùa hè hoặc xẩm tối mùa đông là mình chạy tót lên nương sắn ( khoai mì), nhảy lên cái đỉnh luống, tụt quần phẹt phẹt, gió mát cực kỳ, lại không phải chịu mùi thối khẳn của hố xí hai ngăn, cho nên mình hay vừa ngồi ỉa vừa hát véo von. Cái xứ quê ngày ấy nhà nọ cách nhà kia cả cái sườn đồi nên tha hồ thoải mái mà không sợ ai nhìn thấy nên cứ thế là hát hò khi ỉa, vừa đỡ sợ ma lại còn được luyện giọng, chả thế mà hồi trẻ mình thuộc loại hát hay có tiếng.
Cái sướng nhất là khi ỉa xong, tắc tắc lưỡi ba cái, con Vàng chạy lại chén sạch đống phế thải mình tống ta, ngày xưa người còn đói nên chó chỉ chực cứt thôi mà..., đứng lên với mấy cái lá sắn, cuộn lại chùi , quăng, chùi quăng... sạch chán, khi nào sang trọng thì xé kịp tàu lá chuối khô bên rào...thay giấy chùi, có tờ giấy bỏ nhóm bếp quý chết mẹ...dám xài giấy...
Xong phận sự là nhảy chân sáo, lại hát véo von chạy về nhà...
Hôm nao siêng, chạy lên đỉnh đồi chui vào bụi sim, vừa ỉa vừa thò tay hái sim ăn chóp chép, tím hết cả mõm...nhưng ỉa đây thì hơi sợ rắn...không bằng ở nương khoai mì..
Cái thú ỉa đồng đó khó lòng có lại...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét