Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

Khó chịu! Cáu bẳn...

Những gương mặt dày cộp phấn son tô trát
Những nụ cười cứng đơ như máy tính bị treo
Những ánh mắt vô hồn đang cố tình biểu tả
Một lũ vô công, một lũ rỗi nghề
Bán thân nuôi miệng
 vẫn trơ trơ tự sướng khoe tài...
Và ngoài bãi rác gần nhà tôi..
Những gương mặt trẻ thơ lem nhem bẩn thỉu
Bất chợt nhoáng lên nụ cười bởi rác hôm nay sẽ đổi cơm no...
Những nụ cười cầu tài của mấy lão xe ôm đầu ngõ
Khách lạnh tanh buông miệng " mấy ngàn?"...
Ghét mình, ghét tuốt cả những cái mồm xôi thịt...
Cứ nhơn nhơn hết báo lại truyền hình...
Bát nháo chúng bay, sao bọn mày cứ sống?
Một đám rất đông rất đông chỉ độ nhật qua ngày?

1 nhận xét:

  1. Hơi sức đâu mà trách thiên hạ
    Chẳng qua cũng vi miếng cơm
    Chẳng qua cũng vì manh áo
    HỌ không còn đường chọn lựa...

    Trả lờiXóa