Bữa đó mình bịnh vào cấp cứu, rút
kinh nghiệm bị Mập nhỏ nó càm ràm, mình nhắn tin cho hắn. Mà
mình ốm thì cứ như kiểu ốm giả đò, vào ngất ngưởng nằm vật
đó chừng nửa tiếng, uống thuốc xong là một lúc đỡ mệt lại
ngoáy mông tót ra ghế bệnh viện ngồi chờ huyết áp xuống an
toàn rồi biến. Bữa đó nhắn cho nó xong chừng nửa tiếng, mình
đang ngồi vắt vẻo trên ghế đá trước phòng cấp cứu bỗng thấy
con nhỏ nào to cỡ mình, cái tướng cà lắc cà lơ cũng giống
nữa cười toét với mình, hơi ngớ một tí vì thấy bản sao của
mình trước mặt thì nó đã rổn rảng áp tới " chị hồ lan hương
ơi..em Mập đây!" mồm nó chào, tay nó giật pặc điếu thuốc đang
vắt vẻo trên mỏ mình...." Hương ốm nhìn khật khừ vậy mà còn
hút- bỏ ngay cho em...." đéo mẹ cũng hơi tiếc điếu thuốc mới
hút gần nửa- nhưng sĩ diện đếk dám toài ra đất nhặt lên hút
tiếp thế là cười hè hè, ôm nó trong tay, thấy ấm gớm..mà
cũng đầy vòng tay lắm chứ..Ra đường con nhỏ bán cà phê hỏi"
Ối em chị Hương hả, giống quá đi...mà sao cứ để bả lầm lũi đi
bệnh viện một mình thế..." Cả hai đứa ngẩn ra,..rồi cười
phá...Nó dúi tay mình cái túi nilong có quai rất xinh, dở ra :
Chai nước uống, hai cái bánh giò, một gói khăn ướt...Nó cứ
giục mình ăn đi, ăn đi để còn uống thuốc- Nó đâu có biết là
mình bị ốm vầy là tiệt không ăn được cái gì, ăn là ói, chỉ
toàn uống nước. Nhất là bánh giò, khỏe mạnh rất khoái ăn,
nhưng đổ bịnh là mình vái món bánh ấy tới sụm sống lưng...hè
hè...hổng dám nói, sợ nó buồn . Dù gì thì Mập nó lo mình
đói, mà theo quan niệm Bắc kỳ bánh giò lành, người ốm ăn tốt,
nó đâu biết là cái bụng mình lúc bịnh nó kỵ ăn đâu. Thế là
cứ cất đó, chị em ngồi tán hưu tán vượn, may sao HA mình nó
vui, nó tụt xuống lại. Thế là mình đòi chuồn, con Mập nó dzô
nó hò bác sĩ " BS cho bả nhập viện đi, bả bịnh ho thấy mà ớn
dzị đừng cho dzìa..." Mình mắc cười muốn chết. Bác sĩ nó
rành bịnh mình quá, nên nó đuổi về. Trước khi về, con Mập kịp
lục túi mình túm bao thuốc lá dở xách đi ném...hề hề...quê
nha...chờ mi đi khuất tau mua bao mới của con nhỏ bán cà phê đó
đó...hé hé ...
Từ đó mỗi lần bịnh, mình lại nhắn tin cho
nhỏ Mập- có bữa nằm liệt, nó vào mà mình không nhắc nổi mí
mắt ra nữa, nó ngồi miết tới khi bác sĩ đuổi nó như đuổi tà
nó mới dzìa mà mình vẫn lử đi không nói câu nào với nó nổi.
Thương nó dzậy á, mà nó vẫn đem bánh giò cho mình mỗi lần
chạy vào với mình trong phòng cấp cứu... Thương thế chứ. Đấy
cũng là một góc của Mul mà mình thật lòng yêu quý đến mức
không muốn bị mất...( Mềnh còn giữ nguyên cái túi nilong xinh
xinh ấy đấy...)
Ba con giặc cái của Mul là con bé Da Heo, koan
Du, koan Ngáo chúng nó tấn công nhà mình vào một buổi chiều
chủ nhật, chúng nó ùa vào phòng làm việc của mình như một
bầy sáo, vừa hỏi mình, vừa chọc chó, vừa chọc nhau, cái
phòng nhỏ bỗng dưng ồn như cái chợ, lũ cún của mình thấy ba
cô lạ thì nhảy đỏng lên gào ầm ĩ. Mèng ôi, mình hết nghe được
cái gì, cái chợ cá nó ầm ĩ sao thì phòng mình ầm in
vậy...Mãi mới nói chuyện với nhau được vài câu- hồi đó Iphone
còn xa lạ với mọi người, thế mà coan Du đại gia có Iphone nhá,
nó chụp lũ cún mình nhoay nhoáy bằng Iphone, mình cũng tò mò
muốn xem lắm mà ngại chả dám hỏi, hồi đó Iphone mắc chết
mẹ, dám mà sờ...Giỡn hớt cái gì giữa bốn đứa tui, nhớ chết
liền, nhảm quá mà....Giỡn đã, kéo ra phòng ăn, mỗi đứa quất
một tô gì nhỉ Du? quên òi...mà hem biết tụi nó có thích hay
không nữa... Nhìn coan Ngáo, mình thấy thương lạ lùng, chả biết
tại sao, còn coan Du với coan Hân thì thường thôi- chúng nó đại
dza mừ...hem thèm nhớ...ặc. Ờ, nhớ tóc coan Du đẹp lắm...còn
coan Da heo có cặp đùi nhìn đã con mắt...
Nhớ lan man, nhớ
lại chuyện con bé Mẹ Nấm, năm ấy nó bị nhập kho mười ngày,
mình chỉ biết nó qua blog và một lần đi ăn chung ở Hội an quán
với Pensee và một số bạn Mul nữa. Lúc nghe nó bị tó, mình
chỉ thương con bé Nấm bé tí mà bị bắt xa mẹ, mình cảm giác
thấy rõ sự tội nghiệp của đứa bé bởi mình nuôi con một mình
nên rất rõ cảm giác ấy, mà mẹ nó bị bắt thì vô lý đùng
đùng ấy. Thế nên 10 ngày nhỏ Tý nhập kho là mười ngày mình
với mẹ con Tý Quỳnh như ngồi trên lửa. Thật lòng mà nói con
Tý bị tó mình không xót bằng con bé Nấm phải xa mẹ, phải sợ
hãi đối diện với tương lai mẹ vắng mặt lâu dài... Mỗi lần mẹ
con Tý Quỳnh điện thoại xong là lòng mình trĩu nặng lo âu. Treo
hình con bé Nấm, viết bài cầu mong đứa nào đó đọc mà động
lòng thương đừng hại con Tý Quỳnh. Ngày con Tý Quỳnh xuất kho,
nó gọi mình đầu tiên, nghe giọng nó lảnh lót mà mình tuôn
nước mắt, biết chắc con Nấm có mẹ lại rồi, chả nói được
tiếng nào, mếu máo hỏi " mày khỏe chứ hả.." rồi cứ im như
thóc, đố dám nói câu thứ hai, sợ khóc nhè ầm ĩ thì quê
mặt...Thế là mình thành bà ngoại thứ của con Nấm con- Hự!
Cứ
thế Mul sống bao năm cùng mình, mình lại có những mối quan hệ
mới thêm ngoài đời, vui có buồn có, vui thì nhớ, buồn á..quên
đi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét