Nghe nhạc bên nhà An Hoài, bỗng dưng mình như trôi về miền ảo giác của tình yêu, hai mươi năm trước...mơ màng và sống lại trong mình như ngày xuân thiếu phụ...
Ngày ấy trời mưa lất phất, trên con thuyền chỉ có anh và mình đang trôi lãng đãng giữa hồ, ráng chiều đang chen nhau ngũ sắc, anh nắm chặt tay mình trong bàn tay ấm sực mạnh mẽ, cứ thế im lặng mông lung...tim đập bồi hồi của tình yêu mới chớm...Sự yên lặng của hạnh phúc yêu đương trải dài trên những gợn nước lăn tăn...mưa thật nhẹ chỉ đủ ướt bờ mi...
Nụ hôn bất chợt, đắm say nồng nàn khi chợt va mạnh vào nhau...anh thật cao lớn để mình phải kiễng chân môi chạm môi....Vòng tay siết chặt nâng mình trong hanh hao nghi ngại...yêu...biết ra sao đây..tương lai...yêu..hãy nhắm mắt và tận hưởng cảm xúc dâng trào trong con tim....Và yêu ...như thể ngày mai là ngày cuối, trời chiều hanh hao thật lạ....lời yêu ngưng trên môi...trao nhau nụ hôn yêu.....Tất cả như hư không, thoảng đâu đó chút tiếng lao xao của gió....Hạt mưa bay nhầm lạnh dịu dàng trên môi...Anh đấy...những ước mơ, những yêu thương đầy ắp ...bước chân định mệnh đặt vào hai chúng ta...sẽ một đôi ...vĩnh viễn không thể chia lìa...
Trời trở gió, hạt mưa nằng nặng đủ ướt chiếc áo trắng trên người mình...Hai đứa chạy trốn cơn mưa nặng hạt ở quán cà phê suối Lồ ồ....Em yêu anh...mãi mãi...cho dù những lần chúng ta khiến nhau đau đớn khóc thầm...nhưng tình vẫn đong đầy tim....hay là ảo giác hở anh? Hai mươi năm trôi qua, hai đứa mình đã thành một, từng hơi thở cũng thân quen...như anh gọi " mùi Hương quyến rũ anh..." với cái nhìn đa tình ướt mượt làm mình chùng xuống và..yêu thương vời vợi....Cũng như anh, mỗi lần vắng anh, mình ôm áo anh để ngủ.." mùi anh đây" quyến rũ yêu thương biết chừng nào...
Lạ quá...bất chợt nhận ra tình yêu vẫn nồng nàn như thủa ấy anh nhỉ....Củ sâm yêu của em...
Bắt đền nhỏ An...tự dưng làm người ta sến rện như con hến....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét