Chuyện tình đầu tiên mình chứng
kiến từ đầu đến đít là chuyện tình của hai loài động vật,
chúng nó có họ hàng với nhau, có cái mặt giống nhau, chỉ
khác nhau đứa có cánh đứa không có cánh...
Con bé thuộc
loại không cánh, nó nhanh như con chuột lắt, lí la , lí
láu...nó là đứa được tầm bảy điểm, nhưng bù lại, khi nó
nghiêng đầu chớp mắt hỏi gì mình là thấy nó tới 11 điểm lận,
nó duyên dáng yểu điệu trong ảnh nhưng lắm mồm hài vãi đái ra
khi gặp ở ngoài...
Thằng bé - gọi nó bằng thằng chớ nó
già chát- mùa thu tóc bay mịa nó rồi- nó chỉ nhỏ hơn mình
thui, thằng bé này nhìn cái mặt nó lúc đầu coi có vẻ giang
hồ cầm đồ hung tợn, nhưng nó mở mồm ra thì chỉ có nước ngặt
nghẽo mà cười, nó hề chịu hem nổi luôn!
Hồi đó, con bé treo
cái note " đi hay ở???" vẩn vơ, lơ mơ, mình thấy nhà thằng nhóc
treo ngay cái note " đau đến thẫn thờ" thế là mình biết chúng
nó lại chớp nhá cái dzụ gì rồi, cứ chạy qua , chạy lại nhà
hai đứa là xâu chuỗi hết sự kiện chúng nó yêu nhau ra
sao....Tình ngang trái, mái bằng , mái dốc, mình phang luôn "
thôi thì chúng mày dốc vào nhau cho rồi đi" . Hai đứa còn làm
bộ hổng hìu mình nói gì mới khỉ chớ...Chị bay già hai thứ
tóc, hửi qua cái biết chúng mày yêu nhau chết mẹ còn bày đặt
giấu giếm chị già...
Bữa con bé bỏ điện thoại, thằng ôn
gọi không được, mà nó ở bên Cam cơ, thế là nó truy lùng nhỏ
bằng gọi phone cho chị già, để chị già đi tìm con nhỏ...Chị
già te te gọi, con nhỏ ngúng ngoảy giận hờn...móa ui...thằng
kia gọi điện hỏi chị già tìm được nhỏ chưa... bảo " rùi' "
vâng vâng nhắn nó chờ em dzìa sẽ giải quyết..."
Nhỏ giận
dữ - tính lên xe bông với thằng khác, thế là tỉ tê sao đó, hai
đứa nó về lại với nhau một cặp...nhìn rất yêu, và chúng nói
chuyện với nhau như hai đứa hề thoại vậy, cứ ngồi nghe chúng
nó khỏi mua vé đi xem hài...
Sau này thằng nớ khai " em chết đứ đứ lúc nó nghiêng đầu chớp mắt hỏi .."Phải ông hông đó" tỷ!"
Chúng
nó thiệt đúng là trời sinh một cặp! Thôi thế là happy ending
rồi....Giờ chờ tụi nó cưới nữa là mình yên tâm. Móa, chúng
mày cấm có được bỏ nhau nha...
Một cặp thì yên thế rồi...còn một cặp....
Cả
hai đứa đều đã đủ hai thứ tóc, hai đứa đều cu ki một mình,
chúng nó sống bằng thơ, thở bằng văn chương- Con bé đó cu ki từ
đó giờ chưa lấy chồng, chỉ thích nuôi chó, cưng chó vì ngán
gia đình- còn cha đó cu ki vì lắm mối nên tối nằm không- cha
này tự ái, cao ngạo, khí phách đùng đùng bởi thế yêu hết con
này đến con kia mà không dừng được chân giang hồ...
Hai đứa
nó qua Mul mà biết tài nhau, phục nhau rồi cơ hội chó chết, cha
đó mò đến dỗ dành nàng lúc nàng đau khổ, qua lại sao, hai
mảnh nửa cuộc đời nó lại ráp vừa - chúng nó yêu nhau không
cần giấu diếm- chúng nó biết hết về nhau như thể đã biết cả
đời-
Dắt nhau lên nhà mình chào sân, mình chơi đểu, ép con
bé vào bếp phụ muốn chết, cha đó cứ nhảy ra, nhảy dzô " bà
chơi tui,,,, tui tính chơi bà mà ai dè bà ép ngừi yêu tui dzô
bếp" Mình cười hè hè " cho lão chết..." thực ra mình chỉ muốn
xem lòng kiên nhẫn của con bé tới đâu thôi...hê hê...nó kiên
nhẫn thiệt, mình chịu ngay. Nàng cười luôn miệng- đúng là giám
đốc nhân sự có khác, luôn chịu đựng và luôn nở nụ cười...
Mình
đã nói với cha đó là muốn cưới nàng thì sắp xếp hết quá
khứ cho vào tủ khóa lại, lập cái tủ mới chỉ có nàng, cha đó
cứ chàng ràng chàng ràng giải quyết hổng xong, biết là
chuyện tình cảm sắp nó lâu nhưng mà phải dứt khoát, mình
hoạnh họe gọi điện thoại chửi miết...Riết chả nghe điện thoại
mình chả chỉ kiếm cớ bận để khỏi nghe...ghét đếk thèm kiu
nữa, nàng nổi giận đá đít chả, chả ghe tuông lại đi trách
ngược nữa mới ghê!
Giờ mình phải còn nhiệm vụ là nối
lại tình yêu hai đứa nó, hổng biết có được hông, nhưng cầu mong
là cái đám cưới có nguyên đám làng Mul đi dự!
Mà vui
lắm, người ta yêu nhau, tỏ tình, đám cưới mà con Sun khùng nó
đọc được là nó ghen nhảy cỡn như mả bố nó bị đào ấy. Nó
về nhà treo note nguyền rủa, chửi bới hạ nhục các cặp yêu
nhau, hoặc sưng xỉa cong cớn chê trách các cặp là mất tư cách,
hổng có đạo đức. Cái con này nó bị bệnh sân si, bởi nó bất
hạnh nên thấy ai có chút hạnh phúc yêu thương là nó ghen lồng
lộn, có bao nhiu cứt nó chảy hết lên não nên nó thành con đầu
tôm! nó thấy người ta giận hờn, cãi vã thì nó hả hê như bắt
được vàng, nhảy động cỡn như là được dzai hiếp vậy đó...
Một
chuyện nữa, chả biết là tình hay là cái giề, nhưng theo mình,
mình thấy quái lắm. Có một bạn phóng tay sáng tác chuyện
tình chơi, vắt óc viết hầu bạn đọc, bạn đọc đó khá nhiều,
có lắm bạn lại đem vơ chuyện phóng tác của người ta vào mình,
mắng người ta là kẻ hớt lẻo, tọc mạch. Mình thấy cái đứa
đó ngu thật, bởi vì người ta viết tiểu thuyết nó là đời
thường thì bao giờ đâu đó cũng có phảng phát mình trong đó,
nhưng nào phải người ta viết mình? Mà ai kể cho mà biết mà
tọc mạch? Nhân vật trong chuyện kể chỉ là tưởng tượng ấy thế
mà vơ hết vào rồi chửi người ta chả ra gì..đúng là cái đứa
ti tiện nó mới hiểu một cách ti tiện như thế...
Mê nhỏ kia,
gửi toàn quà đắt tiền cho nhỏ , cái đó mình cũng thấy, mà
nhỏ đó nào có xin, tự mình gửi, rồi cho mình cái quyền chửi
người khác trong nhà nhỏ đó vì người khác vào tán linh tinh...
Quái đản của những thằng con ti tiện nó là thế, ủng hộ giúp
đỡ người nọ người kia rồi cho mình cái quyền muốn xỉ vả
người ta sao cũng được, cãi nhau thì viết thư riêng kể lể cho
này, cho nọ mà nó thế này, thế kia...Bởi thế đời có câu " tay
phải làm chuyện thiện thì tay trái không biết" là vậy! Biết
cái mặt nó là vậy mình cạch mặt nó ra! Cái chuyện này chả
biết gọi là chuyện tình hay tình đơn phương nữa!
Còn một
chuyện tình quái ơ, nhưng mà vì lời hứa với bạn nên mình chỉ
khèo khèo một câu chọc tò mò thôi mà hổng kể. Hì hì...ặc
ặc...
Ngồi hóng mỏ coi ai dzô chửi mềnh đây nhá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét