Anh à, sáng nay tiễn anh ra phi trường - anh nắm chặt tay em ghẹo em " Em à, anh về vài tuần là quay lại liền, đừng có khóc nhè nhá..." Em bấu chặt tay anh mà run rẩy, em sợ mình chảy nước mắt trước mặt anh em bảo " Khỉ họ, khóc cái cục cứt...!"
Nói thế thôi chứ lòng em rưng rưng buồn, anh vào bên trong, em chạy vòng quanh quanh phi trường cho gần anh thêm chút nữa...Chuông điện thoại réo lên, anh bảo qua cửa, chờ lên máy bay, nhưng em cứ luẩn quẩn đến giờ nghe máy bay cất cánh em mới đi về.
Em loay hoay rửa tùm lum, cái gì cũng lôi ra rửa, cọ quạy tay liên tục để không có cảm giác vắng anh...
Em nghe cún Titi ho quá, em đem nó lên Petcare và gửi nó lại hai ngày anh ạ.
Em về nhà, buổi chiều giờ hay lụi hụi nấu cơm cho anh ăn, trêu ghẹo anh, bắt anh nhặt hành, rửa rau...thế mà anh vắng nhà tới gần tháng lận, em thấy mình vào bếp thật vô vị. Chả có anh đốt nhang muỗi với bật quạt cho em đứng làm đồ ăn, em đứng nhặt rau mà trong lòng thấy rưng rưng...
Em nấu xong cơm cũng đúng giờ như mọi ngày, mà em chẳng cảm thấy đói, chẳng thèm ăn...Giờ cũng tám giờ tối mà em chả có cảm giác gì thèm ăn...hay thích ăn như khi có anh ở nhà...
Em ra bật bơm nước em cũng nhớ anh mà mắt nhòe luôn anh ạ, mọi khi ở nhà là toàn anh bật tắt bơm...
Em chạy vào phòng làm việc, cái ghế anh ngồi trống rỗng, em bật khóc thút thít, nước mắt cứ chảy mặc dù em cố hít hơi, nín thở, thở kiểu khí công để chặn cảm giác buồn bã , mà chặn không được anh à.
Em uống thêm thuốc trầm cảm đấy anh, anh mà ở nhà thấy em uống thuốc là chìa em ly nước, em nhớ đến đó nước mắt cứ chaỷ ra ngập ngụa, quớ quạng làm em đánh bể cái ly rồi anh ạ. Em bật khóc òa lên- nhớ anh quá...
Em ra hành lang đi vòng vòng, em bật đèn lung tung, em còn đốt đèn cầy tèm lem khắp nơi...thế mà anh đi vắng chẳng có ai đi sau đít em mà làu bàu "điên, nhỏ điên" rồi thổi tắt đèn cầy mặc kệ em ó ré...hôm nay đèn cầy vẫn cháy khắp ngoài sân trong anh ạ. Cả trong phòng nữa.
Em đưa mấy bé về phòng mình, thấy nệm còn gấp nguyên si, anh đi vắng, chẳng ai trải nệm cho em lăn cù cù hát ầm ĩ chọc anh. Căn phòng im lặng như tờ...con Jinjoo nó nhớ anh, nó cứ chạy vòng quanh phòng xong chạy về ôm em, mắt nó ngơ ngác " ba đi đâu mất tiêu?"....Nhìn chúng nó tìm anh em lại khóc, mới có ngày đầu vắng nhà mà thế này ư?
Chăn ga, mền treo phơi tùm lum hết cả chỗ, em lại nhớ anh là chuyên gia phơi mền cho em...tại anh cao em lùn...em lại khóc, sao mà đâu ra lắm nước mắt thế không biết....Em ghét anh thiệt, anh làm em nhớ anh khổ sở...em cũng ghét em nữa, tự dưng mít ướt thấy gúm quá...
Sáng mai em sẽ để chuông báo thức dậy sớm, bởi vì anh đi vắng chẳng ai vuốt ve đánh thức em bằng tiếng Hàn cả..em sẽ nhớ và sẽ thèm câu buổi sáng "yobo, Ironna..." mình ơi, dậy đi nào...."
Em đã nói với anh cả trăm lần rồi nhé " mau về với em" anh mà không sắp xếp công việc cho xong để về sớm là em giết anh á...Hứ!
Sao càng ngày về già tụi mình lại càng gắn bó chặt với nhau như thế chứ...Ngày xưa đâu có thế đâu...chả lẽ em lại phải chửi thề Xipaloma....! Hức....
Bấm vào đọc tiếp ...
Nói thế thôi chứ lòng em rưng rưng buồn, anh vào bên trong, em chạy vòng quanh quanh phi trường cho gần anh thêm chút nữa...Chuông điện thoại réo lên, anh bảo qua cửa, chờ lên máy bay, nhưng em cứ luẩn quẩn đến giờ nghe máy bay cất cánh em mới đi về.
Em loay hoay rửa tùm lum, cái gì cũng lôi ra rửa, cọ quạy tay liên tục để không có cảm giác vắng anh...
Em nghe cún Titi ho quá, em đem nó lên Petcare và gửi nó lại hai ngày anh ạ.
Em về nhà, buổi chiều giờ hay lụi hụi nấu cơm cho anh ăn, trêu ghẹo anh, bắt anh nhặt hành, rửa rau...thế mà anh vắng nhà tới gần tháng lận, em thấy mình vào bếp thật vô vị. Chả có anh đốt nhang muỗi với bật quạt cho em đứng làm đồ ăn, em đứng nhặt rau mà trong lòng thấy rưng rưng...
Em nấu xong cơm cũng đúng giờ như mọi ngày, mà em chẳng cảm thấy đói, chẳng thèm ăn...Giờ cũng tám giờ tối mà em chả có cảm giác gì thèm ăn...hay thích ăn như khi có anh ở nhà...
Em ra bật bơm nước em cũng nhớ anh mà mắt nhòe luôn anh ạ, mọi khi ở nhà là toàn anh bật tắt bơm...
Em chạy vào phòng làm việc, cái ghế anh ngồi trống rỗng, em bật khóc thút thít, nước mắt cứ chảy mặc dù em cố hít hơi, nín thở, thở kiểu khí công để chặn cảm giác buồn bã , mà chặn không được anh à.
Em uống thêm thuốc trầm cảm đấy anh, anh mà ở nhà thấy em uống thuốc là chìa em ly nước, em nhớ đến đó nước mắt cứ chaỷ ra ngập ngụa, quớ quạng làm em đánh bể cái ly rồi anh ạ. Em bật khóc òa lên- nhớ anh quá...
Em ra hành lang đi vòng vòng, em bật đèn lung tung, em còn đốt đèn cầy tèm lem khắp nơi...thế mà anh đi vắng chẳng có ai đi sau đít em mà làu bàu "điên, nhỏ điên" rồi thổi tắt đèn cầy mặc kệ em ó ré...hôm nay đèn cầy vẫn cháy khắp ngoài sân trong anh ạ. Cả trong phòng nữa.
Em đưa mấy bé về phòng mình, thấy nệm còn gấp nguyên si, anh đi vắng, chẳng ai trải nệm cho em lăn cù cù hát ầm ĩ chọc anh. Căn phòng im lặng như tờ...con Jinjoo nó nhớ anh, nó cứ chạy vòng quanh phòng xong chạy về ôm em, mắt nó ngơ ngác " ba đi đâu mất tiêu?"....Nhìn chúng nó tìm anh em lại khóc, mới có ngày đầu vắng nhà mà thế này ư?
Chăn ga, mền treo phơi tùm lum hết cả chỗ, em lại nhớ anh là chuyên gia phơi mền cho em...tại anh cao em lùn...em lại khóc, sao mà đâu ra lắm nước mắt thế không biết....Em ghét anh thiệt, anh làm em nhớ anh khổ sở...em cũng ghét em nữa, tự dưng mít ướt thấy gúm quá...
Sáng mai em sẽ để chuông báo thức dậy sớm, bởi vì anh đi vắng chẳng ai vuốt ve đánh thức em bằng tiếng Hàn cả..em sẽ nhớ và sẽ thèm câu buổi sáng "yobo, Ironna..." mình ơi, dậy đi nào...."
Em đã nói với anh cả trăm lần rồi nhé " mau về với em" anh mà không sắp xếp công việc cho xong để về sớm là em giết anh á...Hứ!
Sao càng ngày về già tụi mình lại càng gắn bó chặt với nhau như thế chứ...Ngày xưa đâu có thế đâu...chả lẽ em lại phải chửi thề Xipaloma....! Hức....