Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Tình thư.......

Anh à, sáng nay tiễn anh ra phi trường - anh nắm chặt tay em ghẹo em " Em à, anh về vài tuần là quay lại liền, đừng có khóc nhè nhá..." Em bấu chặt tay anh mà run rẩy, em sợ mình chảy nước mắt trước mặt anh em bảo " Khỉ họ, khóc cái cục cứt...!"
 Nói thế thôi chứ lòng em rưng rưng buồn, anh vào bên trong, em chạy vòng quanh quanh phi trường cho gần anh thêm chút nữa...Chuông điện thoại réo lên, anh bảo qua cửa, chờ lên máy bay, nhưng em cứ luẩn quẩn đến giờ nghe máy bay cất cánh em mới đi về.
Em loay hoay rửa tùm lum, cái gì cũng lôi ra rửa, cọ quạy tay liên tục để không có cảm giác vắng anh...
Em nghe cún Titi ho quá, em đem nó lên Petcare và gửi nó lại hai ngày anh ạ.
 Em về nhà, buổi chiều giờ hay lụi hụi nấu cơm cho anh ăn, trêu ghẹo anh, bắt anh nhặt hành, rửa rau...thế mà anh vắng nhà tới gần tháng lận, em thấy mình vào bếp thật vô vị. Chả có anh đốt nhang muỗi với bật quạt cho em đứng làm đồ ăn, em đứng nhặt rau mà trong lòng thấy rưng rưng...
Em nấu xong cơm cũng đúng giờ như mọi ngày, mà em chẳng cảm thấy đói, chẳng thèm ăn...Giờ cũng tám giờ tối mà em chả có cảm giác gì thèm ăn...hay thích ăn như khi có anh ở nhà...
Em ra bật bơm nước em cũng nhớ anh mà mắt nhòe luôn anh ạ, mọi khi ở nhà là toàn anh bật tắt bơm...
Em chạy vào phòng làm việc, cái ghế anh ngồi trống rỗng, em bật khóc thút thít, nước mắt cứ chảy mặc dù em cố hít hơi, nín thở, thở kiểu khí công để chặn cảm giác buồn bã , mà chặn không được anh à.
Em uống thêm thuốc trầm cảm đấy anh, anh mà ở nhà thấy em uống thuốc là chìa em ly nước, em nhớ đến đó nước mắt cứ chaỷ ra ngập ngụa,  quớ quạng làm em đánh bể cái ly rồi anh ạ. Em bật khóc òa lên- nhớ anh quá...
Em ra hành lang đi vòng vòng, em bật đèn lung tung, em còn đốt đèn cầy tèm lem khắp nơi...thế mà anh đi vắng chẳng có ai đi sau đít em mà làu bàu "điên, nhỏ điên" rồi thổi tắt đèn cầy mặc kệ em ó ré...hôm nay đèn cầy vẫn cháy khắp ngoài sân trong anh ạ. Cả trong phòng nữa.
Em đưa mấy bé về phòng mình, thấy nệm còn gấp nguyên si, anh đi vắng, chẳng ai trải nệm cho em lăn cù cù hát ầm ĩ chọc anh. Căn phòng im lặng như tờ...con Jinjoo nó nhớ anh, nó cứ chạy vòng quanh phòng xong chạy về ôm em, mắt nó ngơ ngác " ba đi đâu mất tiêu?"....Nhìn chúng nó tìm anh em lại khóc, mới có ngày đầu vắng nhà mà thế này ư?
Chăn ga, mền treo phơi tùm lum hết cả chỗ, em lại nhớ anh là chuyên gia phơi mền cho em...tại anh cao em lùn...em lại khóc, sao mà đâu ra lắm nước mắt thế không biết....Em ghét anh thiệt, anh làm em nhớ anh khổ sở...em cũng ghét em nữa, tự dưng mít ướt thấy gúm quá...
 Sáng mai em sẽ để chuông báo thức dậy sớm, bởi vì anh đi vắng chẳng ai vuốt ve đánh thức em bằng tiếng Hàn cả..em sẽ nhớ và sẽ thèm câu buổi sáng "yobo, Ironna..." mình ơi, dậy đi nào...." 
Em đã nói với anh cả trăm lần rồi nhé " mau về với em" anh mà không sắp xếp công việc cho xong để về sớm là em giết anh á...Hứ!
Sao càng ngày về già tụi mình lại càng gắn bó chặt với nhau như thế chứ...Ngày xưa đâu có thế đâu...chả lẽ em lại phải chửi thề Xipaloma....! Hức....


Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Tư, 26 tháng 9, 2012

Chuyên đề con cặc!

Hì hì..Củ sâm mang con cặc đi họp cái đảng liên minh con cặc- của thằng Hàn quốc dân chủ con cặc- thế mới biết làm dân xứ con cặc nó sướng con cặc ra sao...mịa thèm con cặc chết mịa đi mất thôi!
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Xin chó ...:(((

Mình rất yêu chó, bởi thế có bạn cũ mình ghé xin một bé, mình chỉ thử hỏi " thế nuôi ở đâu?" Bạn ấy bảo nuôi ở dưới nhà, rồi khi cần thì xuống chăm, xuống chơi....Mình nghe thế thôi là mình biết bạn chị khoái chó chứ không yêu chó như con trẻ...
Xin lỗi thà mình cực chứ mình hổng dám tặng bé nào của mình cho bạn...Xin lỗi nha...mình nằm nệm bông dưới đất, cún mình nằm nệm cùng mình và trên giường cạnh mình, một đêm mình dậy haii ba lần để kiểm tra xem bé nào chui nằm ngoài, bị lạnh hay đau gì không...mình kỹ tới vậy á...Chúng nó thay nệm , ga hàng tuần, chăn hai tuần một lần, nước uống thì thay rửa ngày hai lần...
Bấm vào đọc tiếp ...

Cười méo miệng



LINH VẬT CỦA VIỆT NAM




Đã có lần, ta chọn con trâu là linh vật của Việt Nam, nghĩ cũng chưa thỏa đáng. Chọn một con vật cổ cầy vai bừa, một cuộc sống nặng nhọc mà cuối đời vinh quang nhất là vào nồi thì sái cho cả dân tộc.
Tôi đề xuất, chúng ta nên chọn linh vật tiêu biểu cho Việt Nam là con rùa.
Con Rùa giúp An Dương Vương thời dựng nước.
Con Rùa giúp Lê Thái Tổ thời giữ nước, nay còn cái tháp giữa Hồ Gươm để kỷ niệm và tôn vinh.
Con Rùa đội bia Tiến sĩ ở Văn Miếu để thượng tôn  nền văn hiến Việt Nam... Nhưng tất cả không có ý nghĩa bằng nó tượng trưng cho tốc độ của Việt Nam tiến lên Chủ Nghĩa Xá Hội!
Linh Gia
Bấm vào đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Đàn ông con trai vậy thì còn nói gì ai

Thằng ôn chỉ mới 25 tuổi, cái tuổi bây giờ ăn chưa no, lo chưa tới. Bỏ học sớm đi học nghề- may là còn có một cái nghề trong tay.
 Rất thích khoe khoang, rất thích bề ngoài, dù nhà chả hơn ai, nhưng luôn muốn tỏ ra ta đây ngon lành. Cố gắng bảo ban nó ngoài cái nghề rảnh thì chịu khó đọc thêm, mở rộng tầm hiểu biết xã hội thêm để bù vào học vấn. Nhưng , không, đọc thêm chỉ là chó cán xe, xe cán chó, con nào hở mông hở vú, con nào tai tiếng ra sao để ngồi cùng một bầy cùng kiểu mà đua nhau chém gió..
Bằng cái oắt tỳ xà lai mà tuần nhậu hai , ba bữa, hẹn hò bạn gái linh tinh lang tang....chỉ mơ ước nhà đẹp, bồ đẹp, xe đẹp, nhiều tiền mà chả phải làm gì cả...Thanh niên trai tráng đấy, giáo dục của xã họi chủ nghĩa đấy...
Quan điểm rất mất dạy, quen gái là phải nhanh chóng, đánh nhanh, quất gọn rồi lủi...Hỏi tại sao vậy ? con gái dễ quá ớn. Thứ đấy làm sao quen lâu dài ( mới chừng ba tuần hà) ...Gặp đứa con gái khó tính thì chê chảnh chó , đéo thèm...quen toàn mấy con thiệt tình hổng biết thuộc diện nào...Mà sao cái đám nhãi con trai này bi giờ nhiều vô kể, mà quên, quan điểm của chúng nó là chơi cho đã, nhưng lấy vợ phải còn zin nhá...
Cái loại đàn ông thế này bây giờ nhiều vô kể, nhất là bi giờ chúng bắt đầu lớn lên...
Rồi sao nữa....
Trời biết...
Xả hội chó ngáp này
Tử tế thì ít mất dạy thì nhiều...Chán!

Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Ảo ảnh- ảo giác tình yêu

Nghe nhạc bên nhà An Hoài, bỗng dưng mình như trôi về miền ảo giác của tình yêu, hai mươi năm trước...mơ màng và sống lại trong mình như ngày xuân thiếu phụ...
Ngày ấy trời mưa lất phất, trên con thuyền chỉ có anh và mình đang trôi lãng đãng giữa hồ, ráng chiều đang chen nhau ngũ sắc, anh nắm chặt tay mình trong bàn tay ấm sực mạnh mẽ, cứ thế im lặng mông lung...tim đập bồi hồi của tình yêu mới chớm...Sự yên lặng của hạnh phúc yêu đương trải dài trên những gợn nước lăn tăn...mưa thật nhẹ chỉ đủ ướt bờ mi...
 Nụ hôn bất chợt, đắm say nồng nàn khi chợt va mạnh vào nhau...anh thật cao lớn để mình phải kiễng chân môi chạm môi....Vòng tay siết chặt nâng mình trong hanh hao nghi ngại...yêu...biết ra sao đây..tương lai...yêu..hãy nhắm mắt và tận hưởng cảm xúc dâng trào trong con tim....Và yêu ...như thể ngày mai là ngày cuối, trời chiều hanh hao thật lạ....lời yêu ngưng trên môi...trao nhau nụ hôn yêu.....Tất cả như hư không, thoảng đâu đó chút tiếng lao xao của gió....Hạt mưa bay nhầm  lạnh dịu dàng trên môi...Anh đấy...những ước mơ, những yêu thương đầy ắp ...bước chân định mệnh đặt vào hai chúng ta...sẽ một đôi ...vĩnh viễn không thể chia lìa...
Trời trở gió, hạt mưa nằng nặng đủ ướt chiếc áo trắng trên người mình...Hai đứa chạy trốn cơn mưa nặng hạt ở quán cà phê suối Lồ ồ....Em yêu anh...mãi mãi...cho dù những lần chúng ta khiến nhau đau đớn khóc thầm...nhưng tình vẫn đong đầy tim....hay là ảo giác hở anh? Hai mươi năm trôi qua, hai đứa mình đã thành một, từng hơi thở cũng thân quen...như anh gọi " mùi Hương quyến rũ anh..." với cái nhìn đa tình ướt mượt làm mình chùng xuống và..yêu thương vời vợi....Cũng như anh, mỗi lần vắng anh, mình ôm áo anh để ngủ.." mùi anh đây" quyến rũ yêu thương biết chừng nào...
Lạ quá...bất chợt nhận ra tình yêu vẫn nồng nàn như thủa ấy anh nhỉ....Củ sâm yêu của em...
Bắt đền nhỏ An...tự dưng làm người ta sến rện như con hến....
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Tư, 19 tháng 9, 2012

Lảm nhảm Mul 4

Bữa đó mình bịnh vào cấp cứu, rút kinh nghiệm bị Mập nhỏ nó càm ràm, mình nhắn tin cho hắn. Mà mình ốm thì cứ như kiểu ốm giả đò, vào ngất ngưởng nằm vật đó chừng nửa tiếng, uống thuốc xong là một lúc đỡ mệt lại ngoáy mông tót ra ghế bệnh viện ngồi chờ huyết áp xuống an toàn rồi biến. Bữa đó nhắn cho nó xong chừng nửa tiếng, mình đang ngồi vắt vẻo trên ghế đá trước phòng cấp cứu bỗng thấy con nhỏ nào to cỡ mình, cái tướng cà lắc cà lơ cũng giống nữa cười toét với mình, hơi ngớ một tí vì thấy bản sao của mình trước mặt thì nó đã rổn rảng áp tới " chị hồ lan hương ơi..em Mập đây!" mồm nó chào, tay nó giật pặc điếu thuốc đang vắt vẻo trên mỏ mình...." Hương ốm nhìn khật khừ vậy mà còn hút- bỏ ngay cho em...." đéo mẹ cũng hơi tiếc điếu thuốc mới hút gần nửa- nhưng sĩ diện đếk dám toài ra đất nhặt lên hút tiếp thế là cười hè hè, ôm nó trong tay, thấy ấm gớm..mà cũng đầy vòng tay lắm chứ..Ra đường con nhỏ bán cà phê hỏi" Ối em chị Hương hả, giống quá đi...mà sao cứ để bả lầm lũi đi bệnh viện một mình thế..." Cả hai đứa ngẩn ra,..rồi cười phá...Nó dúi tay mình cái túi nilong có quai rất xinh, dở ra : Chai nước uống, hai cái bánh giò, một gói khăn ướt...Nó cứ giục mình ăn đi, ăn đi để còn uống thuốc- Nó đâu có biết là mình bị ốm vầy là tiệt không ăn được cái gì, ăn là ói, chỉ toàn uống nước. Nhất là bánh giò, khỏe mạnh rất khoái ăn, nhưng đổ bịnh là mình vái món bánh ấy tới sụm sống lưng...hè hè...hổng dám nói, sợ nó buồn . Dù gì thì Mập nó lo mình đói, mà theo quan niệm Bắc kỳ bánh giò lành, người ốm ăn tốt, nó đâu biết là cái bụng mình lúc bịnh nó kỵ ăn đâu. Thế là cứ cất đó, chị em ngồi tán hưu tán vượn, may sao HA mình nó vui, nó tụt xuống lại. Thế là mình đòi chuồn, con Mập nó dzô nó hò bác sĩ " BS cho bả nhập viện đi, bả bịnh ho thấy mà ớn dzị đừng cho dzìa..." Mình mắc cười muốn chết. Bác sĩ nó rành bịnh mình quá, nên nó đuổi về. Trước khi về, con Mập kịp lục túi mình túm bao thuốc lá dở xách đi ném...hề hề...quê nha...chờ mi đi khuất tau mua bao mới của con nhỏ bán cà phê đó đó...hé hé ...
Từ đó mỗi lần bịnh, mình lại nhắn tin cho nhỏ Mập- có bữa nằm liệt, nó vào mà mình không nhắc nổi mí mắt ra nữa, nó ngồi miết tới khi bác sĩ đuổi nó như đuổi tà nó mới dzìa mà mình vẫn lử đi không nói câu nào với nó nổi. Thương nó dzậy á, mà nó vẫn đem bánh giò cho mình mỗi lần chạy vào với mình trong phòng cấp cứu... Thương thế chứ. Đấy cũng là một góc của Mul mà mình thật lòng yêu quý đến mức không muốn bị mất...( Mềnh còn giữ nguyên cái túi nilong xinh xinh ấy đấy...)
Ba con giặc cái của Mul là con bé Da Heo, koan Du, koan Ngáo chúng nó tấn công nhà mình vào một buổi chiều chủ nhật, chúng nó ùa vào phòng làm việc của mình như một bầy sáo, vừa hỏi mình, vừa chọc chó, vừa chọc nhau, cái phòng nhỏ bỗng dưng ồn như cái chợ, lũ cún của mình thấy ba cô lạ thì nhảy đỏng lên gào ầm ĩ. Mèng ôi, mình hết nghe được cái gì, cái chợ cá nó ầm ĩ sao thì phòng mình ầm in vậy...Mãi mới nói chuyện với nhau được vài câu- hồi đó Iphone còn xa lạ với mọi người, thế mà coan Du đại gia có Iphone nhá, nó chụp lũ cún mình nhoay nhoáy bằng Iphone, mình cũng tò mò muốn xem lắm mà ngại chả dám hỏi, hồi đó Iphone mắc chết mẹ, dám mà sờ...Giỡn hớt cái gì giữa bốn đứa tui, nhớ chết liền, nhảm quá mà....Giỡn đã, kéo ra phòng ăn, mỗi đứa quất một tô gì nhỉ Du? quên òi...mà hem biết tụi nó có thích hay không nữa... Nhìn coan Ngáo, mình thấy thương lạ lùng, chả biết tại sao, còn coan Du với coan Hân thì thường thôi- chúng nó đại dza mừ...hem thèm nhớ...ặc. Ờ, nhớ tóc coan Du đẹp lắm...còn coan Da heo có cặp đùi nhìn đã con mắt...
Nhớ lan man, nhớ lại chuyện con bé Mẹ Nấm, năm ấy nó bị nhập kho mười ngày, mình chỉ biết nó qua blog và một lần đi ăn chung ở Hội an quán với Pensee và một số bạn Mul nữa. Lúc nghe nó bị tó, mình chỉ thương con bé Nấm bé tí mà bị bắt xa mẹ, mình cảm giác thấy rõ sự tội nghiệp của đứa bé bởi mình nuôi con một mình nên rất rõ cảm giác ấy, mà mẹ nó bị bắt thì vô lý đùng đùng ấy. Thế nên 10 ngày nhỏ Tý nhập kho là mười ngày mình với mẹ con Tý Quỳnh như ngồi trên lửa. Thật lòng mà nói con Tý bị tó mình không xót bằng con bé Nấm phải xa mẹ, phải sợ hãi đối diện với tương lai mẹ vắng mặt lâu dài... Mỗi lần mẹ con Tý Quỳnh điện thoại xong là lòng mình trĩu nặng lo âu. Treo hình con bé Nấm, viết bài cầu mong đứa nào đó đọc mà động lòng thương đừng hại con Tý Quỳnh. Ngày con Tý Quỳnh xuất kho, nó gọi mình đầu tiên, nghe giọng nó lảnh lót mà mình tuôn nước mắt, biết chắc con Nấm có mẹ lại rồi, chả nói được tiếng nào, mếu máo hỏi " mày khỏe chứ hả.." rồi cứ im như thóc, đố dám nói câu thứ hai, sợ khóc nhè ầm ĩ thì quê mặt...Thế là mình thành bà ngoại thứ của con Nấm con- Hự!
Cứ thế Mul sống bao năm cùng mình, mình lại có những mối quan hệ mới thêm ngoài đời, vui có buồn có, vui thì nhớ, buồn á..quên đi!




Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Lảm nhảm chuyện tình Mul

Chuyện tình đầu tiên mình chứng kiến từ đầu đến đít là chuyện tình của hai loài động vật, chúng nó có họ hàng với nhau, có cái mặt giống nhau, chỉ khác nhau đứa có cánh đứa không có cánh...
Con bé thuộc loại không cánh, nó nhanh như con chuột lắt, lí la , lí láu...nó là đứa được tầm bảy điểm, nhưng bù lại, khi nó nghiêng đầu chớp mắt hỏi gì mình là thấy nó tới 11 điểm lận, nó duyên dáng yểu điệu trong ảnh nhưng lắm mồm hài vãi đái ra khi  gặp ở ngoài...
Thằng bé - gọi nó bằng thằng chớ nó già chát- mùa thu tóc bay mịa nó rồi- nó chỉ nhỏ hơn mình thui, thằng bé này nhìn cái mặt nó lúc đầu coi có vẻ giang hồ cầm đồ hung tợn, nhưng nó mở mồm ra thì chỉ có nước ngặt nghẽo mà cười, nó hề chịu hem nổi luôn!
Hồi đó, con bé treo cái note " đi hay ở???" vẩn vơ, lơ mơ, mình thấy nhà thằng nhóc treo ngay cái note " đau đến thẫn thờ" thế là mình biết chúng nó lại chớp nhá cái dzụ gì rồi, cứ chạy qua , chạy lại nhà hai đứa là xâu chuỗi hết sự kiện chúng nó yêu nhau ra sao....Tình ngang trái, mái bằng , mái dốc, mình phang luôn " thôi thì chúng mày dốc vào nhau cho rồi đi" . Hai đứa còn làm bộ hổng hìu mình nói gì mới khỉ chớ...Chị bay già hai thứ tóc, hửi qua cái biết chúng mày yêu nhau chết mẹ còn bày đặt giấu giếm chị già...
Bữa con bé bỏ điện thoại, thằng ôn gọi không được, mà nó ở bên Cam cơ, thế là nó truy lùng nhỏ bằng gọi phone cho chị già, để chị già đi tìm con nhỏ...Chị già te te gọi, con nhỏ ngúng ngoảy giận hờn...móa ui...thằng kia gọi điện hỏi chị già tìm được nhỏ chưa... bảo " rùi' " vâng vâng nhắn nó chờ em dzìa sẽ giải quyết..."
Nhỏ giận dữ - tính lên xe bông với thằng khác, thế là tỉ tê sao đó, hai đứa nó về lại với nhau một cặp...nhìn rất yêu, và chúng nói chuyện với nhau như hai đứa hề thoại vậy, cứ ngồi nghe chúng nó khỏi mua vé đi xem hài...
 Sau này thằng nớ khai " em chết đứ đứ lúc nó nghiêng đầu chớp mắt hỏi .."Phải ông hông đó" tỷ!"
Chúng nó thiệt đúng là trời sinh một cặp! Thôi thế là happy ending rồi....Giờ chờ tụi nó cưới nữa là mình yên tâm. Móa, chúng mày cấm có được bỏ nhau nha...
Một cặp thì yên thế rồi...còn một cặp....
Cả hai đứa đều đã đủ hai thứ tóc, hai đứa đều cu ki một mình, chúng nó sống bằng thơ, thở bằng văn chương- Con bé đó cu ki từ đó giờ chưa lấy chồng, chỉ thích nuôi chó, cưng chó vì ngán gia đình- còn cha đó cu ki vì lắm mối nên tối nằm không- cha này tự ái, cao ngạo, khí phách đùng đùng bởi thế yêu hết con này đến con kia mà không dừng được chân giang hồ...
Hai đứa nó qua Mul mà biết tài nhau, phục nhau rồi cơ hội chó chết, cha đó mò đến dỗ dành nàng lúc nàng đau khổ, qua lại sao, hai mảnh nửa cuộc đời nó lại ráp vừa - chúng nó yêu nhau không cần giấu diếm- chúng nó biết hết về nhau như thể đã biết cả đời-
Dắt nhau lên nhà mình chào sân, mình chơi đểu, ép con bé vào bếp phụ muốn chết, cha đó cứ nhảy ra, nhảy dzô " bà chơi tui,,,, tui tính chơi bà mà ai dè bà ép ngừi yêu tui dzô bếp" Mình cười hè hè " cho lão chết..." thực ra mình chỉ muốn xem lòng kiên nhẫn của con bé tới đâu thôi...hê hê...nó kiên nhẫn thiệt, mình chịu ngay. Nàng cười luôn miệng- đúng là giám đốc nhân sự có khác, luôn chịu đựng và luôn nở nụ cười...
Mình đã nói với cha đó là muốn cưới nàng thì sắp xếp hết quá khứ cho vào tủ khóa lại, lập cái tủ mới chỉ có nàng, cha đó cứ chàng ràng chàng ràng giải quyết hổng xong, biết là chuyện tình cảm sắp nó lâu nhưng mà phải dứt khoát, mình hoạnh họe gọi điện thoại chửi miết...Riết chả nghe điện thoại mình chả chỉ kiếm cớ bận để khỏi nghe...ghét đếk thèm kiu nữa, nàng nổi giận đá đít chả, chả ghe tuông lại đi trách ngược nữa mới ghê!
 Giờ mình phải còn nhiệm vụ là nối lại tình yêu hai đứa nó, hổng biết có được hông, nhưng cầu mong là cái đám cưới có nguyên đám làng Mul đi dự!

Mà vui lắm, người ta yêu nhau, tỏ tình, đám cưới mà con Sun khùng nó đọc được là nó ghen nhảy cỡn như mả bố nó bị đào ấy.  Nó về nhà treo note nguyền rủa, chửi bới hạ nhục các cặp yêu nhau, hoặc sưng xỉa cong cớn chê trách các cặp là mất tư cách, hổng có đạo đức. Cái con này nó bị bệnh sân si, bởi nó bất hạnh nên thấy ai có chút hạnh phúc yêu thương là nó ghen lồng lộn, có bao nhiu cứt nó chảy hết lên não nên nó thành con đầu tôm! nó thấy người ta giận hờn, cãi vã thì nó hả hê như bắt được vàng, nhảy động cỡn như là được dzai hiếp vậy đó...

Một chuyện nữa, chả biết là tình hay là cái giề, nhưng theo mình, mình thấy quái lắm. Có một bạn phóng tay sáng tác chuyện tình chơi, vắt óc viết hầu bạn đọc, bạn đọc đó khá nhiều, có lắm bạn lại đem vơ chuyện phóng tác của người ta vào mình, mắng người ta là kẻ hớt lẻo, tọc mạch. Mình thấy cái đứa đó ngu thật, bởi vì người ta viết tiểu thuyết nó là đời thường thì bao giờ đâu đó cũng có phảng phát mình trong đó, nhưng nào phải người ta viết mình? Mà ai kể cho mà biết mà tọc mạch? Nhân vật trong chuyện kể chỉ là tưởng tượng ấy thế mà vơ hết vào rồi chửi người ta chả ra gì..đúng là cái đứa ti tiện nó mới hiểu một cách ti tiện như thế...
Mê nhỏ kia, gửi toàn quà đắt tiền cho nhỏ , cái đó mình cũng thấy, mà nhỏ đó nào có xin, tự mình gửi, rồi cho mình cái quyền chửi người khác trong nhà nhỏ đó vì người khác vào tán linh tinh... Quái đản của những thằng con ti tiện nó là thế, ủng hộ giúp đỡ người nọ người kia rồi cho mình cái quyền muốn xỉ vả người ta sao cũng được, cãi nhau thì viết thư riêng kể lể cho này, cho nọ mà nó thế này, thế kia...Bởi thế đời có câu " tay phải làm chuyện thiện thì tay trái không biết" là vậy! Biết cái mặt nó là vậy mình cạch mặt nó ra!  Cái chuyện này chả biết gọi là chuyện tình hay tình đơn phương nữa!
Còn một chuyện tình quái ơ, nhưng mà vì lời hứa với bạn nên mình chỉ khèo khèo một câu chọc tò mò thôi mà hổng kể. Hì hì...ặc ặc...
Ngồi hóng mỏ coi ai dzô chửi mềnh đây nhá!
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

Lảm nhảm Mul tập 2

Mình có thói quen nói cái gì thì nói bằng cái bụng mình, nghĩ sao nói thế, mà nếu mình nghĩ lời mình nói ra làm cho bạn blog buồn thì mình im lặng chỉ coi thôi, mình rất sợ cái kiểu nói thảo mai ve vuốt cái tôi của mình cũng như nói những lời không thực bụng để vuốt ve hay làm thỏa mãn ý của bạn , bởi thế nhiều khi mình đi hoang đàng chi địa khắp nơi mình chỉ để lại dấu chân chứ không còm. Nhất là hình ảnh, hay cái gì cường điệu về mặt tình cảm để ra vẻ ta đây là người hoàn hảo.
Quan niệm mình ai cũng có mặt tốt, ai cũng có mặt chưa tốt hoặc mặt xấu nên lắm khi sự hoàn hảo đối với mình trở thành điều buồn cười, có khi mở mồm ra mình lại còn xóc hàng người ta nữa. Quá đa nghi ( nhưng vẫn cứ ngu như thường). Hì.
Mình biết quan niệm của mình như thế là chưa có đúng lắm- nhưng biết sao giờ, tánh nó vậy.
Mình bị rì mu ra khỏi một em cũng mắc cười lắm vì theo mình thấy em ấy cường điệu vai trò làm mẹ của em ấy quá, trẻ con đau ốm là chuyện thường, có tí thôi mà em ấy rên rỉ tự trách mình giống như trời sập. Mình ngại chả nói thẳng, về nhà treo note đá móc giò lái, thế là ngay hôm sau, mình thấy list nhà mình mất hút nick của ẻm.
Chưa hết , dạo sau này không biết mình nói móc cái gì - quên mất - nàng DCT bên nhà thèng Núi , thế là anh Trai, cosusu, nhảy đổng lên, về treo note chửi mình, mạt sát mình còn hơn kẻ thù, mình mắc cười bởi vì thấy là gặp nhau thì vui vẻ thế mà chỉ hiểu lầm ngữ nghĩa một câu thì đã coi mình thành kẻ thù...Thế mới biết đời sống Mul thật sự là không yên ả chút nào.
Còn cả thằng nhóc Tà nữa chứ, cái thằng nhân vật kinh khủng là loại lá mặt lá trái, nó vào nhà thèng Tà, chửi Pensee rất mất dạy, mình biết nó còn nhỏ nên vào bảo thèng Tà "là đá thằng đó đi, Pensee là người nói năng rất điềm đạm mà mi để thế coi hổng có được". Ai dè ông nội xỉn, vào lè nhè " chửi ai chửi, chửi lão tà là đá đít à..." Úi cha, thế là mình nhảy dựng bốc điện thoại nhăn nhăn nó, nó vào xóa hết cái thằng NVKK còm đi, nhưng Pensee đọc cái còm của Tà, Pensee giận luôn! Ặc ...Gặp mình mình cũng tức chứ bộ, quen nhau chỉ trên Mul thôi là binh nhau òi, huống chi gặp nhau ngoài đời bù khú bao lần...híc híc...
Nói cái vụ gặp nhau ngoài đời có một chuyện mình mới nói ra đây về em Đoàn chi Thủy. Ngày xưa, lúc đi biểu tình ( còn yahoo) có gặp em ấy, em ấy cũng dễ thương, em ấy bảo " ngưỡng mộ chị lắm, gặp chị mà em thấy run" lúc đó mình cười, mình bảo "đừng có ngưỡng mộ , chị bình thường như mọi người thôi, ngưỡng mộ rồi mất công thất vọng" Rồi cũng vài ba câu chuyện với nhau, sau đó ai đi đường nấy. Và vì biết em ấy không thích những còm theo kiểu sai chính tả, hay kiểu teen@ nên mình cũng rất cẩn thận khi sang nhà em ấy chơi. Ai dè chuyện mình với con Lucifer cãi nhau ì đùng trên mạng, em ấy thất vọng mình rồi block mình luôn trong Mul.  Mình cũng hơi buồn vì chuyện của mình không sai mà đó là do phe nhóm kích nhau, lợi dụng chuyện cá nhân để mạt sát mình mà em ấy không hiểu lại đi block mình. Sân si đến thế á. ( là mình á) Rồi sau này đi hoang thì thấy em ĐCT cứ bắt bẻ mọi người câu cú, cách viết đâm ra mình thấy ghét ( sân si nữa!), mà đã ghét thì lại hay choọc, hay đá giò lái, dây mơ rễ má đó mới bị anh Cosusu hiểu lầm chửi cho tanh bành á.
Giờ thì giận luôn cái lão Cosusu, hổng gặp mặt nhậu nữa!:((
Mà vui lắm, nhờ ba cái chuyện yêu chó yêu mèo, rồi post hình mèo, chó, viết bài mà mình quen con bé Sấu chua ấy...gà gà tán tỉnh lẫn nhau rồi add nick chỉ vì chị yêu chó, em cũng yêu chó, add cho dễ tìm...Rồi mới phát hiện ra con bé Sấu lãng mạn ác đạn luôn, nó có sở trường viết đoản văn làm mình rung động...thế là chơi thân. Mình nghĩ khi có cùng sở thích, hình như người ta hay đánh hơi thấy nhau, cũng như hồi mình khoái chơi với anh Cosusu vậy. Nghĩ thấy cái lão tệ thật, bữa nào phải gặp nhau, cãi nhau một trận mới được.
Ai nói rằng mạng ảo vui chơi vài canh, mình hoàn toàn phản đối.
 Ngày xưa xem hình Gió, cứ nghĩ  Gió chắc cũng cao cao, manh mảnh. Gặp nhau ngoài đời, úi cha, mình bế bả quay mấy vòng, cho la oai oái - bé xíu xiu- dễ thương lắm. Trên mạng thấy bả như còn non trẻ, ai dè bả còn được làm bà nội! Ganh đếk chịu nổi, mình không biết bao giờ mới lên bà Ngoại đây nữa!
Mình gặp các bạn Mul ngoài đời cũng nhiều lắm á... Cái thằng cha Yến Sơn ấy, móa ơi, uống rượu là như cái hũ chìm, chưa uống thì đã nói líu ríu, lão uống phê rồi thì thiệt đếk biết lão ấy nói gì luôn, mà sợ bỏ mẹ, sợ lão ấy đi về ku ki một mình lỡ chuyện gì nên cứ mỗi lần đi nhậu về vài tiếng sau là réo điện thoại coi coi lão ấy có làm sao không! Lỡ xui rủi làm sao...Mịa, hổng yến thân với cái thằng cha lèm bèm này, chỉ được cái lãng mạn lựu đạn ghê hồn luôn, văn chương lai láng....vãi chưởng luôn!
Chưa hết , nhờ Mul mà mà biết lão to mồm Cầu lông, hay Cậu Lông- đuuuuuuuuu, lão này rặt tánh Nam bộ, bộc tuệch bộc toạc dễ gần, mỗi lần nhậu là phải chửn bị cho lão ngồi kế hũ ớt satế, lão nhậu đã là lão lột lưỡi, hót còn hơn khướu, mình chỉ ngồi nghe không là đã đau bụng vì cười...
 Mul cũng se duyên cho mấy cặp thành đôi ấy chứ bộ, ai dám nói ảo?
Thôi, tới giờ cơm nước cho chồng rồi, mai tiếp nha.
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 15 tháng 9, 2012

Lảm nhảm cho hồi kết của thời gian chơi Mul

Chơi Mul thì cũng rất vui, tuy rằng nhiều thị phi , lắm chuyện ruồi bu nhưng sàng lọc mấy trăm người bạn mình cũng có gần hai chục bạn thành bạn thiệt ngoài đời.
Và Mul cũng là đời có tan rồi có hợp, có hợp rồi lại tan như bong bóng xà phòng, có cái tan để lại những nỗi buồn vô cớ, đôi lúc ngồi ngẫm lại thấy nhớ,...Chả biết nên cười hay nên khóc.
Hồi đó về bên Mul, up lại cả đống bài bên Yahoo, tuy rằng chả có ma nào đọc nhưng cứ up lên - nghĩ trong lòng Mul này sẽ tồn tại gần như mãi, ai dè mới vài ba năm Mul lại đi tong.
Những kỷ niệm buồn vui làng Mul nhiều ghê lắm, hồi đó bọn con nít add mình làm bạn đông ghê, chúng nó off line ở nhà mình hai trận, sau đó bỗng dưng chúng nó biến mất, Mul không hợp cho những bọn trẻ con vui chơi ồn ào, nó trầm trầm điềm tĩnh cho cái đám già già một tí trụ lại.
Hồi ấy lỗi tại mình mà nhỏ An hoài nó giận mình nó rì mu mình luôn vì cái tật xăng xái, thấy con bé một mình, lúc ấy nó lại bịnh nữa, xăng xái gọi ngay anh chàng quen trên Mul, có chat qua webcam biết mặt biết nhau kha khá ở bên Úc giới thiệu cho nhỏ An, lại còn cho địa chỉ cho ông nội kia nữa chứ thế là nhỏ An trốn chối chết, nó gọi điện về càu nhàu loạn lên, nó giận...cho tới năm rồi nó về mới hết giận ặc ặc...
Năm ấy gần tết , mình bán gần như cạn kiệt những gì cần bán để xoay sở cho công ty, mình phải chuyển văn phòng về nhà và co cụm lại để còn tồn tại- Người bạn mà mình thích cái mỏ nó nhất vác cả một túi đến trả dùm mình món nợ văn phòng và di chuyển văn phòng về nhà, món nợ ấy khắc cốt ghi tâm- Sớm muộn gì không tìm lại được tiền bạc thì cũng sẽ bán nhà mà trả nợ. Mang ơn bạn ấy đó là điều mình luôn nhắc chính mình luôn phải sống tử tế với tất cả mọi người khác.
Chị Chiều chị ấy biết mình đang bị bó rọ thời ấy, chị ấy xót ruột cho cái Hổ, chị ấy biết cái Hổ không có Tết , ngày mùng 6 Tết chị ấy chắt bóp tiền lời, tiền lãi, dúi tay mình cho qua cơn ngặt nghèo...mình rơi nước mắt, vừa mắc cỡ, vừa tủi thân vì đang từ chỗ làm ăn phát đạt mà bụp một phát thành chết đói- suýt nữa đi ăn mày...mà nguyên cớ thì có lẽ nhiều người biết lắm.. Tớ tự trách tớ sao tin người, xài người kiểu nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
Bởi thế ai dám bảo blog chỉ là ảo, đời thật, việc thật và tớ là kẻ phải chịu ơn của đời . Chịu ơn blog.
Những chuyện thị phi thì tớ cũng dính nhiều vô kể, kể ra thì có lẽ bảy ngày bảy đêm chưa hết nhưng cũng thấy ngộ nghĩnh với đời muôn mặt.
Đầu tiên là dính chuyện với em Sun khùng, tại mình lúc ấy chưa biết Sun khùng là con ông Vinh quen bà già, nên thấy nó chửi người sắp chết quá thì phang hai ba cái còm bên nhà anh Hoàng, sau đó bò sang nhà nó xem , thấy ảnh bố nó mình mới biết là quan hệ dây mơ rễ má với nhau từ đời cổ lố hủ nào, ngày xưa mình hay gọi bố nó là bác Vinh Bói. Ông Vinh Bói này thì đến xem phong thủy nhà mới mình cũng hai lần hồi sau khi xây dựng nhà chừng vài tháng. Mình viết Pm cho nàng Sun khùng cũng đàng hoàng, nghĩ là chỗ quen biết bên cha mẹ, chỉ nói đơn giản là bỏ qua được gì thì bỏ, đừng ác miệng với nhau. Thế thôi mà nó nhảy đổng lên réo ba đời nhà mình ra nó chửi, mẹ mày, chửi tao, á, tao chửi lại, thế là một loạt bài chửi nhau với sun khùng ra đời. Ặc, Bỗng dưng mình thành kẻ thù truyền kiếp của con điên ấy.
Mà chuyện con này cũng liên quan nhiều người lắm, nhất là Con heo Lười, nó làm một phát còm bài đám ma bên nhà CHL thế là nhà CHL dzọt lên tới mấy trăm cái còm, mà còm vui nhất là con bé Fiona nó chửi, đọc cười lắn!
Cũng từ đó quen thằng bé ấy, quen luôn ở ngoài đời hồi đi Kontum, Đà lạt. Coi nó như con mình vì nó chỉ hơn con Chít có hai , ba tuổi gì đó...Cũng quen mấy đứa be bé nữa!  Thế rồi cũng má má , con con...đang vui vẻ, bỗng nhiên mình nghe giang hồ đồn mình mê dzai chẻ nên mời mọc lên nhà hoài...té cái đùng!  Nín luôn. sợ, đếk dám chơi với con nít nữa. Hỏi sao không sợ? Mẹ ! già hơn quả cà, để đám con nít nó trèo lên đầu ỉa bậy cho, ngu chứ sao nữa! Nấu ăn cũng mệt sức, nhọc công, vừa ăn lại còn vừa chửi nữa thì thôi chứ ngu làm gì nữa!
Ối dzời, mà thấy nhiều chuyện thị phi quá xá chời, nhớ nọ lộn qua kia, chưa kể là đầu dây mối nhợ dắt díu từ thời 360 Dà hú dính líu tới con Lucifer bị mấy cái đứa nảo đứa nào như ma chửi bới đầy trên blog mul nữa!.
Mà công nhận là từ hồi mấy em an ninh làm mình thất nghiệp dài cổ lại khiến cho mình quan tâm tới xã hội, chính trị nhiều hơn mới chết. Ta bà chửi rủa tứ xứ, viết lách lạch cạch đâm ra giỏi văn hơn tí tẹo. Thôi thì cam chịu được này mất kia...Già hơn là có kinh nghiệm hơn tí, chỉ mỗi tội vẫn còn ngu theo thói quen.
Mà công nhận cái Mul này chơi lâu thấy gắn bó ghê nơi...Quên chưa kể đầu cua tai nheo vụ thằng La68.
Hồi đó bỗng dưng xuất hiện cái nick la68 vào làm quen mình, làm quen rất khéo là thông qua một đứa em của mình, sang thấy thuộc laoị biết viết lách, thông mình hiểu biết hay hay thế là tám, cho số điện thoại, hắn gọi mình ngay hôm Tết, lại nào là bị ốm, bị căng thẳng than vãn, mình thì chỉ là tư cách người nhớn hơn nó, khuyen nó uống thuốc này nọ rồi thôi, đùng phát nó gọi điện ghé thăm mình, hơi bất ngờ, nhưng cũng nghĩ quen em mình thì chắc không sao. Mẹ cái tính tin người...Thế là thành thân thiết, nó đến nhà mình ở vài ngày mỗi khi nó đi công tác Sg nữa chứ, ấy thế mà mình ngu, cái này là ngu tệ hại này, chả hề xem chứng mình hay xác nhận coi địa chỉ thật của nó ở đâu..ặc.
Sau đó nó chơi lừa mình cú là mua đồ dùm cháu mình mà thiếu tiền thì kêu mình gửi gấp thêm số thiếu, te te đi gửi, hỏi cháu, cháu bảo có nhờ mua gì đâu, té ngửa. Lại thêm vụ nhờ nó làm dùm 6 cái chén đá non nước nữa chứ. Hóa ra nó chỉ lừa vòng quanh, hết người nay đến người khác, chỉ cò con một vài triệu chứ không nhiều. Mình đòi sát rạt tới bến- tìm ra cả số nơi nó làm ( qua một lần nghe nó kể) gọi điện đòi cho bằng được- nhục quá phải chuyển trả mình đủ số ba triệu. mình công khai hết trên blog.
Ấy thế mà qua mồm con Sun thì thành ra bị lừa mấy chục triệu rồi thêm một đứa nhà báo bẩn nào đó viết phông lông rằng thì là mà lừa của rất nhiều người mỗi người mấy chục triệu. Thấy chưa, con gà mái rụng một cọng lông đuôi đi lòng dzòng thành ra con gà bị trọi hết cả lông!
Chưa hết, bị mấy em chống cộng cực đoan bẩu mình là tay chân của an ninh , đi lừa các "nhà dân chủ" ( chứ không phải "lều " dân chủ nha) để bắt các blogger. Oạch nâng bi mình phát gúm, may mà mình rụng hết bi nên không bị trúng kế mà lảm nhảm dài hạn thế...Vui đáo để.
Mà ai bảo là đọc còm không cảm xúc chớ? Nhiều cảm xúc là đàng khác nhưng có điều ghiền blog quá đâm ra lại bị tự kỷ- hay lảm nhảm một mình...mà còn khoái đọc còm để mà ý kiến ý cò. Vậy á, ra đám đông thì ngồi cười trừ hông hà, chả tự kỷ là gì?
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Đéo mẹ cái bọn cướp..sinh mạng

Địt mẹ, từ hôm qua đến giờ mẹ mày ấm ức nhiều thứ lắm nhá, mẹ mày vì cái nồi cơm mà tính im, nhưng im chả nổi nữa.
Cái tiên sư bố mấy thằng mặt sắt đen sì là cái khiên công cụ  cho mấy thằng địt bố ăn trên ngồi trốc kia nhá...Cả lò chúng mày ăn phải bả cứt của thằng tàu khựa nên chúng mày học theo thủ thứ món, chúng mày học nhanh nhất là vụ giết người không gớm tay. Bộ dân tao là bù nhìn rơm hay sao mà chúng mày thượng cẳng chân, hạ cẳng tay đánh như bao cát thế? Chúng mày là lũ dòi bọ rúc rỉa từng cái xác dân ngay khi còn biết thở vẫn chưa đủ sao? Chúng mày nghĩ dân càng nghèo thì chúng mày không rúc rỉa hử? Chén cơm họ ăn, chén nước họ uống cho đến cái lá chùi đít cũng phải nộp cái thuế VAT 10% cho cả lò chúng mày đớp hít liếm chứ nào phải vì nghèo đói mà chúng mày không rúc đầu vào liếm lấy liếm để.
Địt cả lò chúng mày , tiền chúng mày lãnh lương , lãnh lộc hàng tháng từ đâu ra thế? Từ thuế trên đầu từ đứa trẻ sơ sinh cho tới lũ ông bà gần đất xa trời đó...Đù mẹ tụi bay ăn, tụi bay móc không vừa lòng thì tụi bay giết hả? Cái gì mà tự nhiên chết? Có ai không quý mạng sống mình để mà tự nhiên chết lãng nhách vậy?
Đù con mẹ tổ tông cái lũ súc sinh kia, mẹ mày từng chứng kiến tụi bay đánh nghi phạm ( mới chỉ là nghi phạm thôi) mà đến nỗi thằng thanh niên cao to lực lưỡng phải hộc máu mồm trong đồn công an của tụi bay ngay Thủ dầu một nha, mẹ mày nói, tụi bay còn bảo lũ ăn cướp đánh chết cũng không tiếc....tụi bay đuổi mẹ mày ra ngoài rồi hành xác mẹ mày đi lên đi xuống chục bận- xăng mẹ mày đổ thôi cũng đủ đóng thuế nuôi mấy thằng cô hồn cắc đảng tụi bay mút mùa rồi. Lũ khốn nạn tụi bay ăn cơm không ăn, toàn vục đầu ăn cứt liếm mu đĩ nên cái mặt mới "sắt si đèn đèn" như thế đấy...thử hỏi nhìn mặt trăm thằng bay có nổi nửa đứa ra mặt người không?
Mẹ tiên sư chúng mày, bước chân ra đầu đường nhà tao, ngày nào chả gặp tụi bay chặn xe qua lại lấy tiền? Một ngày cả ngàn xe, một xe bèo cũng 100k là nhiêu? Mẹ mày nổi điên theo bọn bay sát nút coi tụi bay ăn nhiêu thì bị bọn bay đuổi chạy có cờ...Đù mẹ chuyện ăn thằng nào cũng biết mà giả đò làm lơ bao che, che chắn cho nhau hả? Con đĩ mẹ tụi bay vác lồn cho trai hiếp đẻ ra cái lũ mọi tụi bay nên mới xét lý lịch mặt sắt đen sì ba đời mới cho vào cái nơi cửa ngục Diêm vương của bọn bay á.
Từ cái bọn kẩm sát cho tới bọn bay cũng là nguyên một đám tệ hơn chó điên xổng chuồng nữa- giá như anh ku chàng có nụ cười mê hồn kia biết được "kông lý hay chân lý thối tha" thì đâu đến nỗi để bọn bay gông đầu vào đếm kiến 1460 ngày? Tiếc cho ku mơ mộng về cái "chân lý" thối ấy mà bị tó cổ vào nhà đá ngồi chơi. Địt con đĩ mẹ tụi bay từ mấy thằng con kẩm sát, cẩu sát kia hại người như ngóe mà vẫn ung dung ngoài đường thu tiền mãi lộ, rúc rỉa dân đen...địt mẹ chúng mày sao không chết trôi, chết trương chết sình nơi tha ma hẻm hóc mà cứ tiếp tục chường mặt ra quấy nhiễu dân hoài dzậy?
Thằng giết người cũng bốn năm, thằng tố tham nhũng cũng bị bọn bay chà đẹp bốn năm gông xiềng... Trong khi đó gian tham ngàn ngàn tỷ mút mu đĩ chơi sang chỉ đếm kiến có vài năm- nghe đâu 6 năm hay 10 năm gì đó...nghe mà nổi máu xung thiên thịnh nộ.
Móa ..Ông Trời ở đâu mà sao làm biếng không dón tay mở màn ngó xuống cái đám dòi súc sinh này mà trừng phạt? Cứ để tai họa bao nhiêu dân phải chịu thế này? Ông có mắt không vậy?
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

Người Việt bán hàng

Hôm qua dắt hai mẹ con đứa em chồng đi về Tiền giang- Mỹ tho theo tour du lịch tham quan mấy cái cồn- Người dân ở dưới ấy có vẻ như đã được huấn luyện và tiếp cận bán hàng nên mở miệng chào mời và cám ơn khá thuần thục với thái độ nói chung là khá ổn.
Sáng nay dắt hai mẹ con nó đi chợ Sài gòn( Bến Thành ) dạo chợ. Đương nhiên là phải dắt Củ sâm theo hộ tống phiên dịch.
Bước chân vào chợ, hoàn toàn khác trước đây, một đội quân chào mời khá hùng hậu, đi đến đâu là nghe tiếng chào bằng tiếng Hàn í ới, khi lướt qua, không xem quần áo họ chào mời thì sau lưng là những câu miệt thị " Bọn hàn nhà quê này keo chết mẹ..." hoặc " Toàn sờ mó mà không mua mở hàng cho người, xui chết mẹ."...
Mình đi hoàn toàn im lặng, không mở mồm nói bất kỳ nửa chữ, thật sự là mình ghét cái kiểu chào mời ép buộc khách nước ngoài kiểu này, mình nhớ ngày xưa, mình mê chợ Sài gòn ở chỗ niềm nở nồng hậu và thật thà...Nay mọi thứ dường như biến mất, mình lạc vào một cái xứ xô bồ xô bộn đá cá lăng dưa phát sơ. Một nới hỗn tạp đầy các giọng nói thổ ngữ vùng miền khác nhau, ngay cả cái tiếng Bắc di cư êm dịu ngọt ngào cũng biến mất như chưa từng có trên đời, có chỉ là những tiếng mời ngọt đanh kèm theo câu chửi chát chúa sau lưng thôi...
 Young Hee nó thấy mấy đôi đũa xương trắng cẩn ốc, nó muốn mua về Hàn, nó đứng lại xem tại một quầy bán đồ lưu niệm có hai cô gái chắc chừng hai mấy - mặc áo dài đỏ, quần phi vàng với sắc mặt lạnh tanh tuy mời chào bằng tiếng Hàn khá ngọt " ơn ni, ơn ni...." ( chị chị..)...Mình phải đứng gần đó để dòm chừng, thì mình thấy có mấy cái vòng sừng trâu ngộ ngộ, mình cúi sát vào xem cho thấy đường, thay vì cầm lên lỡ phải mua ...
-" Con mẹ này chắc người Tàu lấy Hàn vì nói tiếng Anh.." 
Rất khó chịu, nhưng im lặng, bỏ ra cách 1 mét đứng xem, nó đang xạo với Young Hee là đũa bằng ngà voi nên mắc 4 triệu một bộ..., lão chồng ghé tai hỏi
-  " em ơi ngà thiệt hông đó...?"
- " Không, ai cho bán ngà , mang ngà mà có, đấy là xương trâu bò.." mình bảo lão..
Lão quay qua nói một tràng với Yong Hee, một trong hai con bán hàng nói đổng
- " Mẹ nó, từ sáng mở hàng đéo được, con mẹ Tàu kia xạo cái gì mà khách chựng lại..!"

Mình nóng mặt lắm , nhưng cố ghìm để coi coi người Việt ta tệ tới mức nào....giả ngơ...Lão quay qua bảo: 
-  thôi, em ra trả giá dùm đi, Young Hee nó trả 500k mà bọn nó hổng chịu ...
- Mệt quá đi, đi chỗ khác, bọn này quá mất dạy - Mình làu bàu với xã thế - nhưng thấy nhỏ em nấn ná quá đành phải đứng ra 
Lúc này mình mới mở miệng :
- Hai cháu bán hàng chào mời thì phải kiên nhẫn- phải làm sao cho khách đẹp lòng họ mới mua- từ nãy giờ cô đã nghe các cháu vừa chào hàng vừa chửi khách, chửi cô bằng tiếng Việt, cô nghe hết rồi, cô là người Việt nam.
Hai con bé lúng túng một tý và quay lại bảo mình
- " Nếu cô là người bán, khách cứ xem xong bỏ đi thì cô có chịu không..."
- Đương nhiên là cô phải chịu, nếu khách không mua thì phải xem lại chính mình, thái độ mình làm sao mà khách bỏ đi..
- Tại cô là người Việt biết nghe tiếng mới biết chửi chứ bọn nó nước ngàoi thì biết gì...!
Mình chán chả buồn lý luận
- Thế bộ đũa này bằng gì?
- Bằng xương voi
- Cháu nói dối, cháu nói với em cô là ngà voi, cô nghe hết á..
- Thì...tại cháu chưa biết dùng từ...
- Và kể cả xương voi cũng không ai cho bán, cháu phải biết thế, bán hàng ít nhất cũng nói cho tử tế, đây là xương trâu. Giá bao nhiêu?
- Giá là 1 triệu chín, bả trả cháu 500k, làm sao cháu bán...
- Cô nói cháu nghe nhé, nếu là cô, cô chỉ trả cháu 250 k mà thôi. Nhưng mà thái độ của các cháu thế này thì cô không cho em cô mua nữa.!
Và mình lôi cả nhà đi
- Đéo mẹ con già mập Bắc kỳ- kiểu này phải đốt phông lông, đốt hết lông con mẹ đĩ cho Hàn này ...
Quay lại ngay lập tức :
- Cháu có thể lập lại chứ? 
Mắt mình chắc tóe lửa, mặt con nhãi xanh như đít nhái, lắp bắp chối
- Cháu có tên trên thẻ, cô có thể báo cho ban quản lý chợ kèm theo ghi âm lời cháu chửi đấy, hoặc cô sẽ tát cháu...
Nó lùi lại, Củ sâm chụp tay mình kéo đi...
Giận cành hông khi nghe những câu nói sau lưng chửi mình lấy chồng Hàn....
Ra đến phía ngoài, mua bó đũa đúng y như vậy 300k, và cô bán hàng nói giọng Sài gòn thật êm nhẹ - dù cô ta nói " em nói thiệt giá, xin chị đừng trả giá tội em..." mình bảo con em mua đi...không cần phải trả vì nó đúng giá thật và cô ta nói thật ngay từ đầu " đũa này là xương trâu chị ạ".
Để cho mau xong việc, nó muốn mua gì, mình đến thẳng quầy hỏi tiếng Việt và trả giá cho mau, nó mua 5 ký đậu phộng, ký xoài sấy, chuối sấy, cà phê đem về làm quà...Giá đúng cho người Việt.
 Mệt mỏi và chán nản với cái thái độ vô giáo dục của lắm kẻ bán hàng- mình sẽ không bao giờ dắt ai đi chợ Sài Gòn nữa! Mất dạy thiệt....Sài gòn đã mất thật rồi!

 



Bấm vào đọc tiếp ...