Hỏi trái tim tôi, tuổi 50
Còn rung động,
Còn tình yêu đôi lứa???
Hình như nó ngủ quên
Nơi đáy tim chôn giấu
Một tình yêu mong manh…
Một sợi chỉ long lanh
Đôi khi chùng lại
Và nhìn anh yêu thương
Một tia nhìn,
Một thoáng rung rung
Một đụng chạm đôi môi già cỗi
Chợt thấy tình yêu vẫn đâu đây
Nhưng…
Vẫn cảm giác cô đơn chiều thứ bảy
Tiếng keyboard lạch cạch viết một mình
Anh vẫn bên em hàng ngày hàng giờ
Đôi lúc tranh đua,
Giận hờn, mắng mỏ
Và lỉnh đi một mình- mặc kệ nhà anh
Tiếng chuông đổ dồn
Bật lên thờ ơ
“Em ở đâu? Đi về nào…nhỏ”
Nửa muốn đi ,nửa muốn về
Im im không nói
“Thôi mà nhỏ, anh biết lỗi rồi”
Và em lại về bên anh đó
Mặt lầm lầm, chả nói một câu
Anh ôm cún bảo rằng mẹ giận
Cún hôn mẹ đi ….
Em lại bật cười….
Ngày thường thì vậy
Thứ bảy anh đi chơi
Tới tối mịt tối mù
Em cô đơn trong xó
Và em lại lầm bầm
“Đồ ma toi bị dịch”
Như một thói quen
Anh không thể vắng em
Em không thể thiếu tiếng ngáy phì phò
Dù nó khiến em mất ngủ
Cứ thế ta sóng đôi mà bước
Gần hai chục năm rồi
Thật tình em chẳng biết
Chúng mình còn yêu không?
Em trách anh “ chiều bạn hơn em”
Anh lại bảo “ Đời nào lại thế”
Nhưng anh vẫn tận tuỵ với bạn bè
Mà bỏ lửng em ốm đau vật vã
Em ghét anh cái tính bao đồng
Nhưng ngẫm lại, em bao đồng gấp mấy.
Thế lại thôi, hết giận dăm hôm
Rồi hết chuyện, em khịa ra chuyện khác
Lại cãi nhau lại lửng tửng đi tìm
Em chả biết tình già nên lẩm cẩm????
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét