Chủ Nhật, 17 tháng 2, 2008

Tản mạn đầu năm 2008

Tản mạn đầu năm 2008,

Theo như lời kể của Củ sâm, năm 1961 khi TT Park Chung Hee lên cầm quyền, đất nước Korea hoàn toàn chìm trong đói nghèo, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, người dân phải uống nước thay ăn, khoác thêm áo tơi chống rét. TT Park kêu gọi người dân hãy thắt lưng buộc bụng cùng chính phủ đầu tư xây dựng hạ tầng cơ sở toàn bộ đường giao thông từ Bắc xuống Nam Korea, cầu, đường sắt, trồng cây gây rừng, cải tạo điều kiện phát triển từ môi trường đến giao thông nhằm dễ dàng đầu tư phát triển từ đô thỉ đến nông thôn. Người Hàn quốc nhắc đến ông như một tổng thống độc tài nhưng họ ngưỡng mộ và biết ơn ông ấy, tôi có hỏi mấy ông cụ trên 70 người Hàn rằng “thời đó có tham nhũng không?” họ bảo tôi rằng “Chúng tôi rất sạch, sạch từ chính phủ sạch đến dân.” Đất nước Korea lúc ấy đã xuất khẩu từ lính đánh thuê đến người lao động đi khắp nơi trên thế giới và những đồng tiền ngoại hối ấy được đem về đầu tư phát triển hạ tầng cơ sở và công nghiệp trọng yếu, giải quyết nhà ở cho dân với những quy hoạch tầm xa vài chục năm bởi những nhà tư vấn nước ngoài có uy tín thời đó.

Họ kể cho tôi nghe rằng lúc ấy sáng nào người dân cũng dậy từ tờ mờ sáng để ra quét dọn đường phố, nơi công cộng, ai xả rác đều bị phạt rất nặng và cộng đồng lên án đến phải xin lỗi trước cộng đồng. Ngày chủ nhật thì chính phủ kêu gọi người dân tham gia trồng cây bảo vệ rừng, bảo vệ môi trường, và làm những việc công ích do chính phủ kêu gọi. Lúc ấy cũng không ít lời phàn nàn, nhưng đến năm 70 thì họ đã được hưởng những thành quả do họ đóng góp công sức làm ra. Và tất cả trở thành một khối đoàn kết toàn dân quyết tâm đưa đất nước Korea thoát khỏi cảnh nghèo đói. TT Park chết năm 1973, ông Chun Do Hwan lên nắm quyền Tổng thống, suốt 12 năm cầm quyền, TT Chun đã kiên quyết đi theo con đường của TT Park đang đi, ông đẩy mạnh giáo dục lòng yêu nước của dân Hàn từ con trẻ tới người già: “Dân ta dùng đồ ta sản xuất!” để kích thích nền kinh tế nước nhà, và năm 80, Korea vọt lên tăng trưởng nhanh khủng khiếp về mặt kinh tế với những chính sách mở cửa cho thanh niên du học và đón họ về góp sức cho đất nước bằng những khích lệ vật chất và tinh thần lớn lao. Những bước đi rất vững chắc và trong sạch của chính phủ lúc ấy đã nâng Korea lên biểu tưởng con rồng Châu Á.

Nếu bạn có sang Korea, bạn sẽ thấy, người Hàn họ lao động chăm chỉ như những con ong mật, xuân hạ thu đông đều như nhau. Họ đoàn kết gắn bó với nhau thế nào, họ giúp nhau từng đồng, từng hạt gạo, và những người được giúp không hề ỷ lại, họ cố gắng làm việc gấp hai ba lần người khác để thoát khỏi cái nghèo. Và quan trọng họ không sính ngoại, họ chỉ thích dùng hàng của họ sản xuất ra. Đó cũng là một cách yêu nước.

Trở lại với đất nước Việt nam ta, một đất nước chỉ có một đảng cầm quyền thì chúng ta lại không thể là một khối đoàn kết bởi chính trong Đảng CSVN đã bị phân hoá, chia rẽ bè phái, sự phân rẽ này trở thành một sự phân tán trong chính phủ cai trị. Mạnh ai nấy chiếm cứ hùng phương một trời. Ai cũng cho mình là lãnh tụ cả, “thằng này dốt hơn tao” nên “tao” đúng “mày” sai - hậu quả là luật pháp, chính sách ban hành chồng chéo, dẫm đạp lên nhau gây biết bao hậu quả tai hại cho nền kinh tế nước nhà. Nhưng với cái tư duy làm chủ tập thể nên cuối cùng quả bóng trách nhiệm đá văng đi đâu mất, không “ông quan” nào chịu trách nhiệm hậu quả mình gây ra, nhưng thành tích thì lại vơ vào để biện minh cho những việc vơ vét vào túi riêng như kiểu “Đại công thần”.

Chính những quan chức chính phủ không làm gương tốt thì lấy gì mà kêu gọi dân chúng theo đuổi chính sách mình ban ra??? Quan chức không trung thực thì trách gì doanh nhân làm ăn không trung thực? Chính sách ban hành chỉ bóp nghẹt lấy ai muốn sống trung thực mà thôi, còn những kẻ khéo luồn khéo lách chung chi hối lộ vẫn sống khoẻ thì còn chi gọi là cái đạo dức xã hội nữa?

Hàng hoá thiếu chất lượng, hàng nhái, hàng giả vẫn cứ tràn ngập vì chung chi đủ là ngon lành xuất hiện trên thị trường, trách chi dân ta tin hàng ngoại mà quay lưng hàng nội? Vậy sự kích thích tăng trưởng kinh tế thực sự của đất nước Việt ta đào đâu ra????

Ai đã tạo ra hoàn cảnh người dân với người dân còn khó có lòng tin với nhau? thì đào đâu ra cơ sở để tạo nên khối đại đoàn kết dân tộc? Ai đã gây ra cái tình trạng suy đồi đạo đức xã hội này? Ai đã đẻ ra cái cơ chế xin –cho như ban bố thời phong kiến? Để cho ngày ngày nhìn thấy bao cảnh chướng tai gai mắt mà không thể gạt bỏ ra khỏi xã hội. Công an giao thông ăn tiền mãi lộ, cán bộ quy hoạch biết quy hoạch để đầu cơ đất kiếm lời, bác sĩ bệnh viện công mắng tát nước vào bệnh nhân, bỏ mặc bệnh nhân ngắc ngoải nếu không tiền đút lót. Thầy cô giáo ăn tiền cho điểm dạy học trò hối lộ khi còn thơ ngây, dạy học sinh giỏi khâu lách luồn. Ăn gian nói dối đã trở thành tính cách của nhiều người Việt. Kiểm dịch Thú y còn ăn tiền gà chết dịch của dân. Hạ tầng cơ sở giao thông rút ruột nát bấy nhầy, bắt một con tốt đem ra xử nhảm, còn để lại hàng loạt vẫn rút ruột đều đều! Và còn nhiều nữa không bút nào tả nổi.

Cứ thế đấy! Cơ quan truyền thông chính phủ chỉ tô hồng mọi sự, lâu điểm xuyết một vài chấm đen để chứng tỏ ta đây tự do ngôn luận, chứ còn đi đến cái tận cùng của sự thật thì đố dám đưa ra, động chạm cả dây cả lò thì bảo rằng sợ mất ổn định chính trị. Mà thực tế thì nó có ổn định đâu mà mất!!!!!

Rõ chán!!!!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét