Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Nhảm cuối năm

Hôm qua, mình nhờ Củ sâm chở đi dán màn hình cái Tab, bọn thế giới di động làm lâu , chậm như rùa, mình sốt ruột vì hắn chờ ngoài xe. Bỏ không kịp dán mặt trước, mới dán mỗi mặt sau.
Ra xe, mặt hắn hằm hằm làu bàu..mình chưa kịp nói xin lỗi thì hắn đã vặn vẹo mình " cô coi thường tui quá! Tui phải tài xế đâu!"...Bực quá mình gắt lên " Tui chờ ông cả hai chục năm , còn lâu hơn thế này nhiều, sao ông khó chịu thế!"
Ý mình chỉ muốn nói lâu lâu mới nhờ mà làm mình khó chịu...Chả ai chịu ai, thế là cải nhau. Mình lôi hết mọi chuyện từ đó đến giờ, chuyện mình lo cho bạn bè, anh em ổng đau ốm từ ngày này qua tháng nọ, chăm anh ổng trong bệnh viện bao tuần không ngủ nghê gì, còn mình luôn ngại làm phiền người khác nên kể cả khi mình đau đi cấp cứu , mình cũng tự đi, không nhờ vả gì đến ổng chỉ vì ngại. Mình nói văng tí mẹt. Mình bảo" bao lần bác sĩ cứ hỏi người nhà đâu là tui ứa nước mắt tủi thân." 
Hắn cực kỳ bảo thủ và ương bướng, hắn bảo mình nhai lại chuyện xưa để trả thù hắn..
Điên hết cả người mình hét lên " tao thề với Chúa, từ rày về sau, có chết tao cũng không nhờ mày chở tao đi đâu nữa!" Hắn gào lên "Im mồm đi, câm mồm lại" .
Đéo câm, ngu gì câm, nhịn bao năm nay, giờ ông nói, ông nói cho bõ cơn uất trong người. Cái thứ ích kỷ sĩ diện hão, đối với người ngoài thì tận tình hết lòng, đối với vợ thì quá cha người dưng không quen biết. Mình giận run hết cả người, vướng bầy cún mình không bỏ đi đâu được, đành chịu trận ngồi nhà gậm nhấm cục tức, nước mắt cứ chảy ra lại chùi, ướt nhẹp cái vạt áo.
Thật ra thằng đàn ông châu Á nào cũng vậy, tuy hắn ngoan hơn thằng khác ở khoản không gái gú, nộp tiền kho vợ nhưng cái tánh gia trưởng sĩ hão thì thừa...Chả bao giờ biết chiều vợ, chả bao giờ nhận thấy cái sai của mình với vợ đâu. Hơi tí thì cái tôi của nó lú mẹ nó mề mất tiêu. Đàn bà như mình chỉ khổ.
Suốt ngày cắm mặt vào làm việc, hết việc thì chăm chó, chẳng đi vui chơi bạn bè gì. Công nhận ngu thật. Mình già, mập, xấu đi biết bao nhiêu so với hai mươi năm về trước vì lao tâm khổ tứ, quên mất chính mình...Nhìn lại mình "đời đã rong rêu" Mình đâm ra ghét bản thân mình sao ngu muội dại chai đến thế, mà nào có phải loại ế đâu, 20 năm trước dzai theo cả đống, chúi mặt vào đi lấy chồng lần nữa- cũng lại là " ngu theo thói quen". Nói ra ối thằng lại bảo " đàn bà phải biết hy sinh mới là đàn bà tốt!"  Đu...đời nghĩ cho cùng thì phải có qua có lại mới toại lòng nhau. Hy sinh cho lắm nhìn lại mình thân tàn ma dại...Ứa gan.
Hôm nay đã cuối năm, phun mẹ nó ra cho nhẹ bụng, cóc cần phải " đẹp khoe xấu che" mà làm gì..Đời là thế, đẹp quá làm gì có thật, chỉ là vài khoảnh khắc đẹp để nhớ để vui, chứ buồn là chính. 
" Tui hối hận vì có lần nhờ ông chở đi cấp cứu, tui hối hận vì nhờ ông chở đi chỗ này chỗ kia! Và quan trọng nhất tui hối hận vì chọn ông và yêu ông!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét