Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2013

Khai...búa...đầu năm!

Quanh qua quẩn lại cũng trở về cuộc sống đời thường. Bình dị nhưng chứa nhiều xúc cảm, buồn vui, cay đắng, ngọt bùi đều đủ cả, xa hơn nữa là một cảm nhận nhân sinh quan trong cái nhìn từ mỗi con người. Và xa hơn thế nữa là những mâu thuẫn nội tại trên một nền tảng văn hóa đã ngấm vào máu.
Xã hội Việt nam thực ra rất điêu toa, đàn ông bao giờ cũng được coi bậc trên của đàn bà. Và chính cái sự điêu toa của một chính thể cầm quyền coi rẻ phận đàn bà con gái mà xã hội phải gánh chịu không biết bao nhiêu thảm trạng gia đình. Định nghĩa thảm trạng đây không chỉ là những chuyện hiếp đáp đàn bà con gái bằng bạo lực, mà gồm cả những sự hiếp đáp đàn bà, đẩy thân phận đàn bà thành con sâu cái kiến cho đàn ông chà đạp.
Lúc nào cũng thế, du nhập ba cái ngày lễ tôn vinh đàn bà ấm ớ để đàn ông khua môi múa mép nhét vào đầu giống cái Việt những mỹ từ đẹp đẽ như " Chung thủy, đảm đang, nhẫn nhịn, hy sinh..." để rồi họ lợi dụng thân xác, sức lao động của đàn bà đến kiệt cùng xương tủy- cho cuộc sống của giống đực thảnh thơi an nhàn cái thân. Các bạn thuộc giới nữ có nhận ra những điều dối trá điêu toa của giới đàn ông Việt hay không vậy? Hay chỉ thấy viên chocolate ngọt đắng, hoa hồng đọng sương trước mắt?  Giới đàn ông Việt chưa bao giờ thật lòng quan tâm đến người đàn bà của mình một cách chân thành tự đáy tim họ. Chẳng qua, quà cáp cũng chỉ là món hàng trao đổi lấy con nô tỳ cúc cung tận tụy với mình, với nhà mình ( Trong đó có bố mẹ , anh em của giống đực) .
Cao lắm trong số đàn ông Việt quan tâm thực sự đến người đàn bà của mình - chỉ chiếm chừng 2%- và những kẻ đàn ông khác sẽ chỉ trích những người này " đồ sợ vợ, hoặc dại gái". Mâu thuẫn nội tại này nó nằm trong bản chất từng tế bào của mỗi thằng đàn ông khi vừa được sinh ra. Cách đối xử của cha mẹ bày rõ ra sự bất công ngay từ nhỏ, nếu sinh có cả trai lẫn gái.
Bằng một cãm nhận của riêng mình trong những lần họp mặt bạn blog, đám đàn ông con trai tới là sà vào bàn ngồi khui bia, uống cà phê chờ cho bữa ăn được dọn ra, trong đám đàn ông đó có duy nhất một người chui vào bếp phụ hợ bưng bê, lặt rau, rửa chén. Còn lại những bạn blog nữ hoàn toàn tự giác chui ngay vào bếp lo phụ chén bát, sắp đồ, và mồ hôi đã chảy ròng ròng...có chăng chỉ một nàng ngồi ịch như đàn ông và chờ phục vụ- sau đó gọi điện trách gia chủ rằng nhà gia chủ có kẻ cắp ăn cắp tiền.( Và chỉ một lần thôi, mình không bao giờ chơi với bạn nữ ấy nữa.)
Sau nhiều lần gặp mặt, một thằng bạn mình đã biến chuyển, hắn học nấu ăn và nói với mình một câu " Bây giờ tôi mới biết nấu ăn cực quá, nghĩ tới bà bao lần một mình nấu ăn cho cả đám mà tôi thấy tội bà, thương bà quá.." Một câu nói không hề văn hoa, nhưng mình rất vui vì đã có một tay đàn ông được "cải tạo" cái suy nghĩ cũ hằn nếp...Nghe câu nói đó từ thằng bạn mà mình thấy nhẹ trong lòng, mệt mỏi tan hết.
Vào bữa nhậu, có tay đàn ông vẫn sai mình lấy này lấy kia cho hắn ( nhà mình không có giúp việc), mình thực lòng thấy khó chịu, khó chịu không phải vì phải làm, mà khó chịu bởi cách nghĩ " đàn ông có quyền sai đàn bà phục vụ mình", mình thẳng tưng vào mặt " muốn gì tự phục vụ đi- coi như nhà ông, đéo gì sai cha nội!" - có cha thì ít khi được chém, có cơ hội chém gió vù vù, cướp hết diễn đàn của mười mấy mạng, cái đó là gì? Đó là sự bày tỏ "ta là đàn ông, mấy bà biết gì, chỗ đàn ông bàn chuyện nhớn". Mình chỉ cười khẩy. Nói chả phải kiêu căng ngạo mạn nhưng tri thức mình học được trong đầu chưa thua thằng đàn ông nào cả. Cộng thêm tính hay làm của mình khiến mình còn cao hơn ối thằng vài cái đầu.
Và nhiều đàn ông mình gặp luôn luôn có thái độ sai phái nữ giới phục vụ cho nhu cầu riêng của họ mà lẽ ra họ phải tự làm lấy.
Bởi thế , đọc sách, xem phim, gặp bạn bè nước ngoài nhiều, mình mới nhận ra đàn ông Việt quả cực tệ. Với họ ( Viêt) đàn ông là chủ đàn bà là đầy tớ. Còn ghé nhà bạn bè nước ngoài, thấy mình thực sự được coi là con người bình đẳng, và có chút chăm chút cho phụ nữ, mình được là phụ nữ.
Mình còn nhớ những cú Tết ở nhà chồng cũ ( Việt nam), quả là hãi hùng ác mộng, suốt ngày 18 tiếng mỗi ngày không ngơi tay chỉ làm và làm phục vụ mấy chị chồng, em chồng, bố mẹ chồng, khách khứa...Họ thật ung dung hưởng thụ vì có con ở là mình đây, có đuổi nó cũng chả bỏ việc, lại chả mất tiền trả thù lao cho mình, dại gì không lợi dụng. Chỉ có khi mình có con nhỏ mà họ hà hiếp mình quá, còn đánh mình vì mình bận cho con bú , mình mới biết vùng dậy, vác dao ra chém ngay tết, bửa bộ xa lông làm đôi, mắt hằn máu như một kẻ điên dại, ấy thế mà quay đầu lại mình cũng khốn nạn ở nơi ấy gần chục cái tết.
Thề không bao giờ lấy chồng Việt! Híc!


Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Nhảm cuối năm

Hôm qua, mình nhờ Củ sâm chở đi dán màn hình cái Tab, bọn thế giới di động làm lâu , chậm như rùa, mình sốt ruột vì hắn chờ ngoài xe. Bỏ không kịp dán mặt trước, mới dán mỗi mặt sau.
Ra xe, mặt hắn hằm hằm làu bàu..mình chưa kịp nói xin lỗi thì hắn đã vặn vẹo mình " cô coi thường tui quá! Tui phải tài xế đâu!"...Bực quá mình gắt lên " Tui chờ ông cả hai chục năm , còn lâu hơn thế này nhiều, sao ông khó chịu thế!"
Ý mình chỉ muốn nói lâu lâu mới nhờ mà làm mình khó chịu...Chả ai chịu ai, thế là cải nhau. Mình lôi hết mọi chuyện từ đó đến giờ, chuyện mình lo cho bạn bè, anh em ổng đau ốm từ ngày này qua tháng nọ, chăm anh ổng trong bệnh viện bao tuần không ngủ nghê gì, còn mình luôn ngại làm phiền người khác nên kể cả khi mình đau đi cấp cứu , mình cũng tự đi, không nhờ vả gì đến ổng chỉ vì ngại. Mình nói văng tí mẹt. Mình bảo" bao lần bác sĩ cứ hỏi người nhà đâu là tui ứa nước mắt tủi thân." 
Hắn cực kỳ bảo thủ và ương bướng, hắn bảo mình nhai lại chuyện xưa để trả thù hắn..
Điên hết cả người mình hét lên " tao thề với Chúa, từ rày về sau, có chết tao cũng không nhờ mày chở tao đi đâu nữa!" Hắn gào lên "Im mồm đi, câm mồm lại" .
Đéo câm, ngu gì câm, nhịn bao năm nay, giờ ông nói, ông nói cho bõ cơn uất trong người. Cái thứ ích kỷ sĩ diện hão, đối với người ngoài thì tận tình hết lòng, đối với vợ thì quá cha người dưng không quen biết. Mình giận run hết cả người, vướng bầy cún mình không bỏ đi đâu được, đành chịu trận ngồi nhà gậm nhấm cục tức, nước mắt cứ chảy ra lại chùi, ướt nhẹp cái vạt áo.
Thật ra thằng đàn ông châu Á nào cũng vậy, tuy hắn ngoan hơn thằng khác ở khoản không gái gú, nộp tiền kho vợ nhưng cái tánh gia trưởng sĩ hão thì thừa...Chả bao giờ biết chiều vợ, chả bao giờ nhận thấy cái sai của mình với vợ đâu. Hơi tí thì cái tôi của nó lú mẹ nó mề mất tiêu. Đàn bà như mình chỉ khổ.
Suốt ngày cắm mặt vào làm việc, hết việc thì chăm chó, chẳng đi vui chơi bạn bè gì. Công nhận ngu thật. Mình già, mập, xấu đi biết bao nhiêu so với hai mươi năm về trước vì lao tâm khổ tứ, quên mất chính mình...Nhìn lại mình "đời đã rong rêu" Mình đâm ra ghét bản thân mình sao ngu muội dại chai đến thế, mà nào có phải loại ế đâu, 20 năm trước dzai theo cả đống, chúi mặt vào đi lấy chồng lần nữa- cũng lại là " ngu theo thói quen". Nói ra ối thằng lại bảo " đàn bà phải biết hy sinh mới là đàn bà tốt!"  Đu...đời nghĩ cho cùng thì phải có qua có lại mới toại lòng nhau. Hy sinh cho lắm nhìn lại mình thân tàn ma dại...Ứa gan.
Hôm nay đã cuối năm, phun mẹ nó ra cho nhẹ bụng, cóc cần phải " đẹp khoe xấu che" mà làm gì..Đời là thế, đẹp quá làm gì có thật, chỉ là vài khoảnh khắc đẹp để nhớ để vui, chứ buồn là chính. 
" Tui hối hận vì có lần nhờ ông chở đi cấp cứu, tui hối hận vì nhờ ông chở đi chỗ này chỗ kia! Và quan trọng nhất tui hối hận vì chọn ông và yêu ông!"
Bấm vào đọc tiếp ...

cuối năm

Làm nhiệm vụ hàng ngày đã xong- và tự thưởng cho mình màn kỳ cọ tại gia. Chà mình bằng cái khăn chuyên dùng, da, ghét, bụi cứ gọi là tơi tả, chà đến khi da sạch bong, đỏ ửng mới thôi, tắm bằng xà bông dừa Bến tre dìu dịu ngọt ngào, tẩm lên người bao sữa Vinamilk chờ 5 phút, tắm lại nước ấm sạch sẽ, da mơn mởn như gà mái tơ. Nguyên xi lau kho ráo, thoa lớp kem olive lên người, mềm mại thơm tho, da trắng hẳn, thoa dưỡng ẩm lên mặt, chải tóc bôi dầu thơm...há há đĩ ngựa hết chịu nổi. Đâu cần sờ-ba , sờ - má chi cho mắc tiền, tốn thời gian. Nhẹ nhàng mướt đít chờ năm mới- nhang cũng thắp rồi, không nấu nướng gì hết ráo.
Bấm vào đọc tiếp ...

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

Ơn đéo!

Địt mẹ! Ơn quá!
" có sách mới áo hoa là nhờ ơn đảng ta, vui tung tăng hoan ca có đảng cuộc đời nở hoa!"
Tự dưng mình ơn đảng đéo chịu nổi, sáng giờ cái âm điệu liếm đít cứ vang vang trong đầu mình. Đang ngẫm ngẫm coi đéo có dân , đảng là cái đéo gì? cái kiểu như luận thuyết quả trứng có trước hay con gà có trước vậy...
Cái địt mẹ!  dân tộc này có 4000 ngàn năm văn hiến kia mà? Tự dưng cái thằng ất ơ đầu ngô mình sở cướp phát được cái quyền thành ra cả dân tộc này phải mang ơn. Ngẫm hoài đéo ra con cặc gì ơn nghĩa đây nhỉ?
Ai đẻ ra ta? Bố mẹ ta đẻ ra ta,! Ai nuôi ta? Bố mẹ cày sâu cuốc bẫm bán mặt cho đất bán lưng cho giời mua cho con manh áo tấm quần, chén cơm con ăn vào mặn đắng mồ hôi của bố của mẹ của người nuôi ta...Vậy dưng không không bắt bố mày ơn cái thằng chó đẻ đéo biết mặt mũi nó ra răng, chỉ biết là cái thằng ất ơ vô học bũng dưng nắm " quyền bính" rồi ra ra kể lể công ơn mấy chục năm nay. Ngẫm ra không có mày, chúng tao có khi sướng chết mẹ, chứ đâu mà bục mặt kiếm tiền cho đủ cơm nhét bụng mấy chục năm đéo thay đổi. Thằng con nào giàu có ăn bẩn đâu đéo biết, chứ thằng tử tế bố bảo đảm đéo thằng nào ngửa mặt lên mà giàu cả.
Trẻ con sinh ra có quyền được đi học, có quyền được nuôi dưỡng,và được bảo vệ quyền của trẻ, chỗ đéo nào trên thế giới chả thế mà chúng mày bẩu nhờ ơn chúng mày? Chúng mày địt nhau thì ra con của chúng mày chứ đâu ra đéo gì con tao mà bẩu tao biết ơn? Ơ hay, nhận vơ nhận quàng...
Hôm qua tới giờ bố bị nhét vào tai toàn những lời liếm bô cặn tởm quá, bố đéo chịu nổi, bố chửi phát cho xả : Ơn cái mả mẹ nhà chúng mày nếu chúng mày hui nhị tỳ cho chúng tao được sống được làm người chứ đéo phải con trâu kéo cày giả nợ cho chúng chơi sướng cu mù lồn- 800 đô la nợ bổ mỗi suất đinh. Địt mẹ chúng tao ơn cha mẹ ông bà chúng tao chứ đéo rảnh lồn đi ơn chúng mày..
Rõ chán...
Bấm vào đọc tiếp ...