1- Nhìn chính mình:
- Khi đi đường dài, mắc xả nước xả thải trong người lắm khi tìm không ra chỗ như cây xăng hay vệ sinh công cộng đành chui bụi mà xả , cảm giác mát đít, sợ sệt, thú vị như chơi trò trinh sát, lắm khi ướt quần.
- Khi đi mua gì thì cũng chịu khó xếp hàng nhưng rất bực tức với mấy người chen ngang và gây lộn với họ.
- Luôn có cố gắng lao động làm việc kiếm tiền, nhưng lắm khi ngồi thở chửi thề bắt đầu so với mấy em ngồi mát đít lụm tiền thiên hạ bằng mánh mung vốn tự có, hoặc đôi khi lèm bèm " Mày hên hơn tao chứ nào giỏi hơn tao", có cái tanh ganh tỵ trồi lên.
- Hay tự ái cùng mình, phải lâu lâu mới nhận ra mình sai, cũng muối mặt đi xin lỗi. Nhưng mà đúng rồi thì đừng hòng, cậy răng cũng chả văng ra một từ đâu.
- Thù dai, thù dai kinh khủng, va nhớ rất lâu- trong suy nghĩ có ý nung nấu trả thù, nhưng khi cơ hội đến lại chép miệng, thôi kệ, người ta khổ rồi, bỏ, nghĩ vậy á mà không bỏ, gim lại trong bộ nhớ, lâu lâu ợ lên cái nhai lại để tức một mình.
- Hay mơ mộng, hay tôn sùng ai đó rồi để vỡ mộng khi khám phá ra kẻ đó tệ hơn ta và chửi lông bông.
- Ở nhà luôn quăng vãi rác lung tung rồi mỗi ngày đi lượm, dọn, quét rồi chửi mình hư hỏng, nhưng tuyệt đối ra đường không xả rác, khạc bậy, chỉ có một tội cực hư chưa sửa được là hút thuốc quăng tàn lung tung..
- Mới học cái tính bàng quang với thiên hạ trên đường vì bỏ tiền thuê xe đi cấp cứu người bị nạn năm sáu lần là lãnh đủ năm sáu lần công an túm điều tra cứ như mình gây tai nạn không bằng, rồi đi tìm gia đình nạn nhân vừa tốn công tốn sức lại bị họ túm lại mắng dù chưa biết đầu cua tai nheo ra sao., chả bao giờ thấy họ có lời cảm ơn với mình, ghét.
- Cái tính ăn thua hay nảy nòi trong đầu óc, trừ phi là bạn bè quen thân, chứ không á, chửi xơi xơi như mẹ mất gà, không nhịn ai.
- Cãi bà già nhem nhẻm, tức quá gào lên ăn vạ bà già, năm phút sau nín và quên béng mất. Giờ tập được cái tính bớt cãi, cứ nhăn nhở với bà già là bả chịu thua. Càng có tuổi càng nghĩ tới bà già nhiều vô cùng.
- Không cai được thuốc lá, cho dù tập cai hơn 100 lần.
- Ở nhà luôn cho ý kiến mình là đúng, nổi khùng gây với chồng, mắng con, có khi tát con. Độc tài chịu không nổi. Bởi thế toàn hì hụi làm một mình, chê bọn họ làm dở, làm dơ. Mệt đứt hơi thì chửi.
- Bất chấp mối quan hệ hay tập quán văn hóa, hễ bực lên là có thể nói, nói văng mạng, bởi thế nhiều người Việt có thói quen đẹp khoe, xấu che hay chửi mình là con khùng, hoặc đánh giá mình là con chả ra gì, " chửi " bất kỳ ai theo kiểu gia đình nó nó còn chửi huống hồ kẻ khác. Luôn luôn phá bỏ cái quan niệm " trong nhà đóng cửa bảo nhau"- bởi mình thiết nghĩ, con người cho dù là thế nào, khi sống chung sẽ có va chạm, và va chạm được giải quyết bằng cách tranh luận, ai có thể hiểu đó là chửi thì đó là quan niệm của người ta, còn mình, mình phải bày tỏ ý kiến , quan điểm mình rõ ràng, không thể bằng mặt mà không bằng lòng- với mình đó là dối trá không thể tha thứ, ngay cả chính mình.
2- Nhìn Cộng đồng người Việt :
- Thứ nhất, xấu tính nhất là tham ăn tục uống, thành phần này chiếm khá đông, có lẽ phải làm một cuộc khảo sát cho rõ. Ăn uống nơi công cộng mà bất chấp người khác, uống văng mạng, ăn chọp chẹp ầm ĩ, ăn văng nước đủ thứ, gục mặt vào tô chén ăn như thuồng luồng - thiếu đi mất cái sự quan sát chung sao cho mọi người xung quanh thấy nhẹ nhàng, uống thì phải kéo nhau uống tới lết bánh mới chứng tỏ ta đây sành điệu.
- Không thật lòng, cần khen ngợi thì khen bề mặt, trong lòng ngấm ngầm khó chịu, điều khó chịu sẽ được giải tỏa bằng người thứ ba, thứ tư, thứ năm nào đó. Hoặc bụng thì chê nhưng miệng vẫn nói lấy lòng. Cái đó là sự giả trá.
- Không công bằng trong phán xét, nhận định bởi các quan hệ cá nhân ràng buộc nhau. Hoặc giả do không thích lại quay sang mạt sát thậm tệ không cần cân nhắc suy nghĩ, đắn đo.
- Tính chất dùng bầy đàn để uy hiếp những điều bất đồng với mình, kiểu như dựa hơi kẻ khác để chứng tỏ ta đây đạo đức như ai. Hoặc để chứng minh cho lý lẽ mình đúng theo số đông. Không tự chủ, rất nô lệ.
- Ganh ghét lẫn nhau, tức nhau tiếng gáy nên phô trương tới mức thành thô bỉ, vô văn hóa. Bây giờ nhờ có miền Nam mà tập tính này bớt đi khá nhiều ở miền Bắc, nhưng những loại phô trương hết mực thì dân Bắc đông hơn dân Nam., và dân bắc khoe khoang phô hơn dân Nam. đó là sự thật.
- Hoàn toàn không có ý thức cộng đồng : xả rác, nhổ bậy, ỉa bậy, hò hét, thải đủ thứ ra môi trường không cần biết đến sự an toàn của cộng đồng xung quanh.
- Lợi dụng , cái điều này ở đâu cũng có, dân tộc nào cũng có, nhưng Việt nam thì nặng nề hơn nhiều. Bởi tứ chính quyền lợi dụng dân, sức dân, tiền thuế dân, quyền dân để tạo lợi ích cho nhóm cai trị, tám mươi mấy năm khiến cho người dân Việt bị nhiễm luôn mà không hay biết. Ví dụ, tui cần ông cái gì, tui có thể dùng đủ mọi cách để tôi có lợi, dù trong bụng không ưng nhưng hành vi bên ngoài vẫn thơn thớt nói cười, hoặc cô gái có ít tiền thì đong giai giàu kiếm quà tặng quy thành tiền, con cái lãnh đạo lợi dụng bố làm cái bậc bước lên ông bà chủ mà không cần qua giai đoạn lao động cật lực để tạo nền tảng- con Phượng Cú con ba xà mâu, con anh Sáu khở lợi dụng cha quyết chí giành một đống đất đai đâu đó làm của...và bọn cò con lợi dụng điều đó để ép dân, mua bán kiếm cò...Một cái chuỗi lợi dụng nhau đến tàn mạt.
- Không biết tự nhận lỗi, luôn luôn phủi sạch cho mình và đổ lỗi cho kẻ khác, coi như mình vô can. Cái này chứng tỏ dân Việt hèn, hèn cực kỳ.
- Ma giáo : cái gì có lợi cho mình không cần biết đúng sai, chụp giựt cho mình trước đã. Thấy cái gì rơi rớt là nhặt lấy làm của mình nếu đó là vật chất sử dụng được. Tâm ma, cái tà tâm này chất đầy trong tâm trí con người , bởi thế để ý coi, dân Việt nam có một cái tính tủn mủn cực kỳ.
- Có cái câu này cực đúng với người Việt " ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau" bởi cái tính tủn mủn hơn thua. Ngay cái cách bao bạn bè ăn uống cũng rất nhiều trường hợp để tỏ ra "oai" ta oai, ta phóng khoáng , ít khi hiểu được chữ trọng " tôi lao động, anh lao động, chúng ta cùng chia sẻ niềm vui bằng những đồng tiền của chúng ta" , hoặc giả mời ai đó cao lương mỹ vị " vì nhờ anh coi ký dùm cái văn bản đồng ý" kẻ ra tiền kẻ ra quyền lại được cả tiền lẫn oai trước mặt đám nhờ vả.
- Ra đường tham gia vào giao thông cũng mang cái tôi ra trấn trước mặt, bởi thế đếch cần nhường cho dù con đường tôi đi có thể thẳng tuột vào nhà thương trong tích tắc. Có nhiều khi đi đường chỉ muốn đập cho mấy thằng khốn nạn giành đường của cứu thương, cho dù người bệnh sắp chết hay không cũng mặc, cho dù còi cứu thương rền rĩ bi thương hối hả. Ấy vậy mà bọn quan chức đi xe có còi hụ, bọn người trên đường né trối chết, chạy bán xới né đòn dùi cui của công an. Từ những nhận thức này, nhà cầm quyền nhận ra một điều " thân lừa ưa nặng" cứ phang cái bọn dân thẳng tay thì chúng sợ, chúng né, các chính sách bóp nghẹt dân ra đời từ những điều tưởng chừng như nhỏ nhoi vậy đấy.
Còn nhiều lắm, nhưng dân mình thích tự sướng, tự lừa mình với một đống tính từ đẹp đẽ: thông minh, cần cù, nhẫn nại nhẫn nhịn, tử tế mà thật ra lười lao động kinh khủng, thua xa lắc ngay cả bọn Philipine, Mã lai chứ chưa so với đám Tây mũi lõ, bọn Nhật, bọn Hàn. Và bởi lười nên khôn lỏi để lấp liếm hậu quả, rồi rống lên thê thiết bọn chủ nước ngoài bóc lột, mà đếch nhìn ra thằng nhà nước mới là thằng bóc lột cao nhất, tinh vi nhất. Kiểu như bịt mắt ngựa chỉ thấy đường xa ba mét.
Với những điều như trên, bạn có gì để tự hào vỗ ngực ta là người Việt? Vì lịch sử 4000 năm văn hiến đánh thắng ngoại xâm?Tiền nhân, ông cha đánh chứ cái đám láo nháo giờ có công gì? Một đám bị thoái hóa từ nền tảng dân tộc Việt xưa hay ho gì mà lên báo lên blog khoe khoang ầm ĩ tự hào?
Nhục thì có. Ai thấy ngứa mắt cứ vào mà ném đá, thích tớ trả lời, không thích thì cứ tự chửi tự nghe, tự thủ dâm rồi tự sướng- nhé!
Bấm vào đọc tiếp ...