Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

móa đù mẹ!

Sáng nay mắt nhắm mắt mở bò dậy đã nghe một cú điện thoại của thằng phiên dịch của khách, mình nói rõ ràng đang quy trình chuyển dịch tài sản, đã nộp hồ sơ một tháng rồi, nó dịch ngay cho thằng chủ mình đang mới tách thửa chưa xong, khách gọi điện chửi Củ sâm nhà mình xối xả, Củ sâm thì hiền, ba cái vụ đất đai nhà xưởng chuyển nhượng là c...ái loại khó nhằn nhất, mà xương thì mới tới tay mình, chứ nạc thì đời nào nó thuê, và thủ tục cực nhiêu khê rối rắm tít mù, Củ sâm chịu trận bị chửi. Thương quá, mình ngồi giải thích toàn bộ quy trình cho ổng nghe, gọi điện lại cho khách, thằng khách bố láo, quay qua chửi tiếp bảo là " tao không nói vụ tách thửa..bal bala bla..." chối liền...địt mẹ mấy thằng ăn đằng sóng nói đàng gió. Lúc chúng nó ký hợp đồng tay với nhau ( chả có mảnh chủ quyền vắt vai nào)nào có hỏi qua mình, ký xong đéo làm được gì, nhá nguyên cục đá, tiến thoái lưỡng nan vì đặt cọc hợp đồng mất tiêu không thể hủy mới ôm nhau lên nhờ mình, mình gỡ từng múi chỉ một cho tới giờ ký luôn cả hợp đồng công chứng chuyển nhượng tài sản xong. Giấy chủ quyền tài sản của người bán mình làm xong, giờ là chuyển nhượng nữa là xong vậy mà chửi...mẹ chúng nó, có tiền ăn đàng đông nói đàng tây thế nào mình cũng phải nhịn cả sao? Bố mày đéo yên đâu...chờ đi con...Nhịn nhục nhẫn nhìn rồi bố mày quại chết mẹ chúng mày, từ 2010 đến 2012 chúng mày thằng mua thằng bán còn cãi nhau chí chòe chưa xong hợp đồng mà kêu mẹ mày làm ba năm á...lâu á? lâu cái lồn...
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2013

Tản mạn về thân phận đàn bà

Hôm nay nhân đọc một bài báo của Võ Đắc Danh về "chọn dâu coi bếp". Chỉ cần đọc thoáng qua là biết ngay đó một góc nhìn của một lão đàn ông châu Á. Củ sâm nhà mình , mình thiết nghĩ cũng chả khấm khá hơn là mấy.
Thân phận đàn bà sinh ra về sức khỏe đã chả khỏe hơn đàn ông, ví dụ mang vác hay làm những thứ có tính chất nặng nề trong thời gian ngắn, nhưng đàn bà trời lại phú cho cái tính bền bỉ, dẻo dai cứ thế mà làm, cuối cùng chuyện gì cũng gọn đâu vào đấy, đám đàn ông lại căn cứ trên cái đặc điểm ấy của đàn bà để mà nhìn tầm nửa con mắt, dúi đàn bà ngay vào trong cái bếp, nơi mà những giọt mồ hôi đổ ra mặn chát không ai thấy cũng như những cơn đau đâu đó mà kẻ làm đàn bà luôn tặc lưỡi " từ từ cũng hết" và cứ thế giấu nỗi đau, cơn mệt, mồ hôi nơi xó bếp để thằng đàn ông ca ngợi ba câu " đức hy sinh, tính nhẫn nhịn dịu dàng". Khốn nạn, những thàng đàn ông chấu Á kém phát triển nó như thế, khoác những mỹ từ vào vai người đàn bà để họ nhẫn nhục kéo cày như trâu suốt mấy chục năm ròng rã, cho tới khi nhắm mắt xuôi tay chắc cũng còn đau đáu " tôi là ai?" và hối tiếc " cuộc đời chưa một lần được sống làm người trọn vẹn".
Phân tích thử xem trên phương diện khoa học thì khi lau nhà, lượng calo tiêu tốn trên 1000Cal/giờ, đi bộ 1000 bước tiêu tốn 500Cal, một ngày bao nhiêu bước di chuyển của đàn bà từ bếp lên phòng, lên bếp, xuống sân, qua nhà, đi chợ...chưa kể tay xách nách mang, trong con, thức đêm, hầu chồng, hầu con, hầu bố mẹ chồng?  Nếu không có sức khỏe dẻo dai thì chỉ 5 hay 10 năm là chết- ngay con trau cũng kéo cày chỉ chục năm là hết sức, huống hồ chi làm vợ ba, bốn chục năm. Không gì cực hơn cái nghề làm vợ. Bởi phải đa đoan, đa nhiệm, đa năng : làm đầy tớ, làm bảo mẫu, làm đầu bếp, làm bác sĩ gia đình, làm cô giáo dạy con, làm con điếm trên giường, làm thủ kho , làm thủ quỹ, làm công kiếm tiền, làm vườn ( nếu có) , làm bao cát cho chồng trút bực, làm hoạn thư khi chồng đi ngoại tình...ai còn biết phải làm gì thì bổ sung nhé!
Còn đàn ông châu Á : làm kinh tế kiếm tiền ( có khi ít hơn vợ) , làm chiến hữu chém gió, làm chủ nhân ông của gia đình, làm báo ( báo hại vợ nín thở) ,làm tình, ngoại tình. Hiếm khi giúp vợ việc nhà vì mất đi cái "sang" của thằng đực. Nhìn thoáng trên thống kê đã thấy ai là kẻ ít việc ngồi rỗi mà chém gió "thương vợ, yêu vợ" . Ích kỷ một cách cực đoan nhưng không bao giờ chịu nhận, cứ trét vào mồm vợ mỹ từ "Thiên chức" để trốn đi khỏi những trách nhiệm đời thường của một con người.
Nhìn thấy thân phận đàn bà Việt mình thấy thảm thương, chả đâu mà lấy con vợ về đồng nghĩa mua con nô lệ cả đời cho riêng mình như thế này. Ở đây, mình chỉ nói đến bộ phận đàn bà đích thực trong tình yêu và hôn nhân, mình không nói tới những loại đàn bà lấy thân xác đổi đàn ông có tiền nhé.
Trên những tờ báo chụp ảnh những căn bếp tuyệt đẹp, sạch sẽ, láng o và kèm theo đó lời khen nữ chủ nhân này nọ, mình thấy không đúng, một căn bếp chỉ cần sạch, gọn một tí là đủ điều kiện, bởi người phụ nữ hay nấu ăn thì bếp phải dính dầu, dính mỡ, dính thức ăn, muốn làm sạch thì cũng cần thời gian và sức khỏe, chứ làm xong một đống việc có khi tắt hơi rồi cũng nên. Sạch sẽ gọn quá chỉ là trò xếp đặt hoặc nữ chủ nhân chả bao giờ bén mảng tới cái bếp, đừng vội khen chứ , ngốc quá.
Cánh đàn ông ạ, xin hãy nhấc bỏ những cái mỹ từ mà các vị cứ nhét cho đầy mồm, đầy trí não của đàn bà đi, hãy để họ được sống như một con người.
 

Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

Viêm gan C





Tớ khật khừ ốm đau linh tinh suốt từ năm 2001 , cao huyết áp bất thường , cảm cúm , rối loạn thần kinh thực vật , rồi men gan cao , rồi đau bao tử , nghĩa là cái bộ đồ lòng của tớ nó nhàu nhĩ cả . Tớ lang thang hết bệnh viện này tới bệnh viện kia cuối cùng là tớ được bác sĩ phán cho tớ mấy cái bệnh ở trên đó . Thuốc thì cả nạm , ngày nào cũng uống thay cơm , còn bệnh viện thì ra vào thường trực , bất kể đêm hôm hay ban ngày , lễ lạt gì cũng mặc mịa , cứ ra vào cấp cứu đến mức mà bác sĩ không cần coi hồ sơ cũng biết là cho tớ thuốc gì .
Tớ vừa bệnh vừa vẫn lo làm chăm chỉ như con ong , ốm trên giường cũng vẫn alô làm việc . Đến năm 2003 tớ bực quá , tớ vào gặp tay bác sĩ quen là Khanh ở BV Hoàn mỹ , tớ bảo ông ấy là xét nghiệm máu cho tớ các loại đi có xét nghiệm gì trong danh sách thì làm láng luôn , để cứ ốm đau khật khừ khổ quá !
Thế là tớ đi vào phòng xét nghiệm sau khi đóng tiền hơn 2 " chai " đưa cái tay ú nần ra lấy máu - họ rút cũng chắc là hơn 15 cc chứ chả ít - Sau đó họ hẹn 5 ngày có kết quả , tất tật tớ làm tuốt kể cả cái xét nghiêm bệnh thế kỷ . Kiếm cho ra chứ chả nhẽ cứ chữa mù mờ chữa ngọn không chữa gốc , tớ nghĩ thế !
Đúng năm ngày dài như như năm thu chờ đợi , tớ xách thây mập tớ vào nhận kết quả , đọc cái xét nghiệm gì cũng bình thường - sướng - đọc tới dòng cuối cùng - tớ sững cả người - hồn vía bay lên mây . Tớ bị dương tính với viêm gan C ! Tớ đứng sững như trời trồng giữa bệnh viện , ai đi qua lại đụng tớ , tớ cũng chả hay chả biết , vì mới hôm trước đọc bài viết về viêm gan C , hôm nay chính mình bị nhiễm . Nhiễm bằng con đường nào ???!!!
Phải đến 10 phút tớ mới định thần lại mang hồ sơ vào cho bác sĩ Khanh , ông í giật mình bảo tớ , sao mà mấy năm nay không ai phát hiện về chuyện này nhỉ ?! Tớ bắt đầu chảy nước mắt , tớ đang nghĩ chuyện về viết di chúc và làm cho xong mấy cái giấy tờ nhà đất mang tên tớ .... cho con tớ ...
Hôm sau nữa đi thử cái xét nghiệm định lượng mấy con Virus C trong máu , phải chờ đợi 10 ngày mới có kết quả , mới bắt đầu điều trị được . Mười ngày đó với tớ thời gian như ngắn lại , tớ về viết di chúc đem lên cho nhỏ bạn luật sư , thảo luận các kiểu tình huống , chỉ mình nó biết tớ bệnh , tớ chạy nhờ thằng bạn làm giấy tờ nhà chỉnh sửa tên họ tớ cho chính xác , đi dóng thuế nợ nận của mình với nhà nước cho xong , tớ nhờ thằng con nuôi làm cái hình tớ đẹp đẹp ....
Đến ngày lên bác sĩ , tớ chuẩn bị tinh thần là bác sĩ bảo bó tay ..., lần này khong chỉ có ong Khanh mà còn có ông Tùng nữa , hai ông hỏi tớ đã bao giờ mổ chưa , tiếp máu chưa v..vvv... , tớ nhớ ra là tớ mổ cả thảy 03 lần , lần nào cũng thừa chết thiếu sống , rồi hồi sanh con bé năm 85 cũng truyền đâu 4 hay 5 đơn vị máu vì băng huyết suýt chết . Sau khi nghe tớ kể , mấy ổng bảo tớ là tớ bị nhiễm virus C trong những lần truyền máu trước năm 90 vì hồi đó chưa ai biết về viêm gan C , nên không có xét nghiệm cho máu được truyền . Thế là tớ thấy thời hạn của tớ còn ngắn quá , vì con C này phá hoại trong vòng từ 10- 30 năm mừ , ui , khóc quá , mà chỉ khóc thầm một mình thui , mấy ổng biểu chích thuốc uống thuốc 1 năm rồi coi lại ra sao . Tớ thẫn thờ cả mấy tuần , cuối cùng về phun ra cho mẹ tớ biết , mẹ tớ tá hỏa , gọi cho ông chú , ông ấy dắt đi gặp bác sĩ Trung ....
Gặp về tớ phải lựa chọn trong 3 giải pháp :
1- Kệ nó - chết là biết liền - đỡ tốn tiền thuốc
2- Chích thuốc -uống thuốc với giá tiền là 6. 800.000 đồng/tháng trong 1 năm , nếu may thì hết tỉ lệ là 30-70 ( khỏi 30 bệnh còn 70)
3- Chích thuốc - uống : với giá là : 16.000.000đ/tháng trong 1 năm tỷ lệ là 50-50
Lúc ấy tớ đang khó khăn vô cùng , một tháng thu nhập cỡ 5-6 triệu , bài toán cực khó , con thì vừa vào đại học ....Tớ đành phải nói cho chồng con biết dzụ này , chồng tớ bảo bao nhiêu cũng phải điều trị , nếu cần bán nhà , tớ suy nghỉ chán chê , tớ chọn giải pháp 2 .
Mũi thuốc đầu tiên tớ nhờ bệnh viện chích , ui chao , nó làm tớ sốt lên 39độ 5 , lạnh run rẩy , toàn thân đau rã rời không lê nổi vào toilet , mũi thứ 2 sau 2 ngày , bớt sốt một tí nhưng vẫn mệt , thuốc uống đến tuần 1 là miệng không còn cảm giác .
Cứ thế tớ cố chịu , ráng một tháng đầu tiên trôi qua , tớ quen dần với thuốc , nhưng mái tóc dài mượt đến mông của tớ bắt đầu rụng , mỗi ngày cả nắm to , xót quá , cắt lên một gang . Môi tớ cứ tím lại , mặt tớ xạm dần trông kinh cả người . Hết tháng thứ 3 bác sĩ bảo tớ đi xét nghiệm lại - thòng cho một câu - Nếu kết quả không khả quan thì tính khác nhe .
Xét nghiệm - chờ 15 ngày - làm tại Hòa hảo Medic . Lâu thật , cứ như chờ bản án chung thân hay tử hình vậy ...Đến ngày trả kết quả , tớ phấp phỏm đi từ sáng sớm (5giờ ) , cầm trên tay mà không tin mắt mình - có kết quả đáp ứng thuốc tốt - âm tính - Nhảy chân sáo -đến nhà bác sĩ ổng vui ra mặt và thông báo mình là có loại thuốc của Vietnam , nếu hết tiền thì xài cũng được , bay giờ qua giai đoạn nguy hiểm rồi ,tớ mừng húm , đồng ý ngay . Giá chỉ còn có 3.080.000đ/ tháng -đỡ đồng nào hay đồng đó !
Dưng mà sau khi chích cái thuốc Việt nam thì tóc tớ nó rụng tả tơi , tớ đi cắt tém luôn , mất mớ tóc dài mượt . Và từ đó tớ tự chích cho tớ luôn , đi đâu mang thuốc theo trong hộp đá , đến ngày đến giờ lôi ra , kê góc 45 độ đâm cái sựt vào bụng , bơm thuốc vào , bụng cứ chai ra sau một năm chích thuốc , tớ hết chỗ đâm kim , tớ lụi đại vào đầu gối chỗ dày dầy , cứ thế một năm ròng rã trôi qua , không dám tiêu xài , mua sắm cái gì ,tớ đã điều trị đủ thời gian theo yêu cầu của bác sĩ .
Đến tháng 9/2004 là tớ chích nốt mũi cuối cùng và uống viên cuối cùng - Chờ đúng 1 tháng sau đi xét nghiệm lại - Kết quả là âm tính tiếp tục - Bác sĩ bắt tay chúc mừng tớ , lúc ấy ổng mới nói : " Chị là người may mắn , bởi thực tế chỉ có 10% bệnh nhân là đáp ứng điều trị mà thôi , tôi sợ chị buồn bỏ cuộc nên tôi nói dối chị một ít " Tớ mừng lắm , cái cảm giác thoát chết nó làm sao đâu á , khó diễn tả quá ! Nhưng ổng bảo 6 tháng phải xét nghiệm lại một lần trong 2 năm liên tục , nếu có gì thì lại điều trị tiếp !
Và tớ làm y như ổng nói , tới giờ tớ vẫn âm tính , bác sĩ bảo thế là chị ổn rồi !
Mà thật tình không hiểu làm sao tớ qua nổi cái cửa ải này ngoạn mục như vậy , quay đầu nhìn lại vẫn thấy ê càng !
Cũng lạ lắm , sau khi hết bệnh viêm gan C, tớ khỏi hẳn các bệnh linh tinh khác , chỉ còn bệnh suyễn là khó chịu thôi , nhưng tóc không còn nhiều như trước và không mượt như trước nữa .
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2013

bà Y tế !

Bộ y tế, bà bộ trưởng!
Thấy bà xuất hiện trên tivi, trên báo luyên thuyên nhưng thực tế bà chả có cái đầu để mà tính toán hay suy nghĩ ra biện pháp giải tỏa các điểm nóng của ngành y tế.
Thôi thì cũng là chuyện từ ngày xưa họ đã làm khá tốt, mình áp dụng lại cũng chả sao bà ạ.
Tui thấy cái hệ thống bác sĩ gia đình theo từng khu vực , kể cả được trả theo bảo hiểm y tế cho dù chỉ là bác sĩ gia đình khám và chữa bệnh đấy là một biện pháp cực hiệu quả để giảm tải và sử dụng hết công suất của bác siĩ cũng như người trong ngành y. Bà cứ luyên thuyên ba chi khươn chung chung thì có 10 đời bộ trưởng cũng chã đẻ ra được cái chi mới cả. Quá tải vẫn hoàn quá tải.
Bà có biết không, khi có người bệnh, là cả nhà phải lao đao với cái hệ thống bệnh viện như bây giờ, bởi vì mọi nhu cầu cá nhân của người bệnh khi nằm viện đều không thể đáp ứng. Y tá ban ngày đông như kiến, tiêm chích truyền dịch, thay băng, vệ sinh vết thương cho bệnh nhân chỉ buổi sáng trong một vài tiếng, sau đó là chơi rông cho đến hết giờ ( khgu nội trú, khu ngoại trú chưa nói đến), hộ lý sáng sớm đi lau quèn quẹt bẩn thỉu mấy phòng bệnh xong, thay ga giường bệnh, khi cần thì đi dọn, hết giờ là xong, công suất không tận dụng được. Giờ chỉ cần y tá, hộ lý làm đủ 8 tiếng liên tục làm việc chứ không ngồi không chơi và thay ca là tốt nhất, tăng mức lương cho họ từ tiền viện phí của người bệnh. Y tá, hộ lý tính toàn sao cho đáp ứng phục vụ cho bao nhiêu bệnh nhân, kể cả nhu cầu cá nhân cơ bản của bệnh nhân thì tự khắc cái lượng người trong bệnh viện sẽ giảm, thay vì một bệnh nhân phải có đi kèm ba người nhà chăm sóc chạy loay hoay thì chỉ có bệnh nhân thôi là không gian bệnh viện đã trống đi khá nhiều, đỡ ô nhiễm, đỡ cáng đáng đáng thêm nhưng việc phục vụ công ích dọn đồ thải của 4 người thì chỉ còn 1.
Và hệ thống bác sĩ gia đình theo khu vực sẽ chữa những bệnh nhẹ, vừa tại gia, đỡ tốn tiền chi phí đi lại bỏ việc chăm sóc người ốm ở bệnh viện,. Tính kỹ ra, tiết kiệm tổng chi phí phải lên đến 30% cho mỗi ca bệnh.
Nằm bệnh viện ở Việt nam hiện thời mà không có người chăm quả là cực hình, mà có khi chết như chơi. Ví dụ tui nằm, ngại không muốn làm khổ người nhà, thì tui phải tự thân vận động cho nhu cầu toilet, mang cái cây truyền đi long nhong vào toilet, chứ y tá thì khỏi kêu nổi, kêu cũng cả tiếng sau chúng mới ghé mắt đến.Chờ chúng thì ỉa ra quần. Vậyđoó. Những cái mối có thể gỡ của ngành y có thể xem xét từ những khía cạnh rất đơn giản vậy thôi, gỡ rối thì phải lần từ đầu sợi bà ạ. Chứ cái vĩ mô mà bà tuyên bố láo nháo chả giải quyết được cái chó gì...
Ngay từ khi vào học nghề Y, đã phải có chính sách cụ thể cho các bác sĩ tương lai từ bác sĩ điều trị cho đến bác sĩ nội trú, bác sĩ bệnh viện thế nào là phải thỏa thuận từ đầu với các sinh viên, ký vào đó, cứ thế mà làm, vậy còn thằng nào chạy chọt hay làm bác sĩ đồ tể được nữa?
Mấy bữa rày coi báo thấy bà nhảy đi làm ba cái chuyện tào lao thị sát mà thấy nực cười, cái cần phải giải quyết từ gốc thì không làm, tào lao mía lau!
Toàn một đám dốt thế này, uổng cho mấy người bác sĩ chân chính thật.
Bấm vào đọc tiếp ...

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Nhảm ngày 2

Trong lòng mình chưa bao giờ nghĩ đến hay thèm khát sự nổi tiếng, mình khoái viết bởi vì viết ra được những điều chất chứa trong lòng thì đầu mình bớt căng thẳng, mình lại hay bị cái bịnh là tăng cảm xúc, bởi vậy càng tuôn ra được mình sẽ bớt stress, đơn giản là thế. Ấy thế mà có kẻ trên mạng nhảy đông đổng lên chửi mình rằng bởi mình ganh ...tỵ không nổi tiếng bằng người khác nên mình hay chửi người ta. Một sự hiểu biết nhỏ nhoi về hai chữ " dân chủ" như thế còn chả hiểu thì đấu tranh cái gì? Muốn mình mình mở miệng còn bịt mồm người khác thì khác nào bọn độc tài? Đồ con vịt!
Bữa hổm đọc đâu một câu " Cho dù anh chửi tôi, nhưng tôi nguyện suốt đời đấu tranh cho quyền của anh được nói!"
Viết lách cho nó vui cho nó thoải mái tinh thần mà lại còn bị gò nhau trong ý tứ, ý tưởng được giãi bày- Đó là các bạn đang cầm tù chính bản thân mình!
Tự do đi, hãy tự do phóng khoáng từ tư tưởng của mình và là chính để cho người khác cũng được tự do.
Bấm vào đọc tiếp ...

Nhảm ngày

Đi làm cho công ty tư nhân là xấu hổ sao?
"Một thời gian sau, tôi động viên anh đi làm cho một công ty tư nhân cho khuây khỏa chứ ở nhà thì rất buồn và thế là lần đầu tiên anh đi làm theo sự sai bảo của người khác."
Mình thấy cái su...y nghĩ này ở trong đầu hầu hết dân Việt Nam, một cái lối tư duy nông dân đại hạng. Họ không nghĩ được là có thể chủ của tôi nhưng chủ tôi phải làm thuê cho kẻ khác kiếm tiền trả lương tôi? Và xã hội là một vòng xoay tròn như thế, và anh làm chủ đồng lương anh, anh mua hàng hóa có nghĩa thằng sản xuất lại phải làm việc để phục vụ anh. Tư nhân thì sao? Thằng nào việt nam có cửa vào làm thuê trực tiếp cho Bill Gate hay mấy tay tỷ phú coi? Chả đội cả bô cho nó?

http://vnexpress.net/gl/ban-doc-viet/tam-su/2013/01/bi-nhan-tinh-cua-chong-ghen-nguoc/
Bấm vào đọc tiếp ...

Chó & Mèo.

Động tới người quả thực nhức đầu nhức mình, tui sẽ viết về chó về mèo thui!
- Bé Tutu ra tới cửa, đứng lại ngoảnh đầu vào quẫy đuôi mấy vòng : có nghĩa : mẹ đi cùng con ra ngoài đi.
- Bé Mí ra liếm tay mẹ rồi chạy ra chỗ bát đựng nước đẩy cái rột : mẹ ơi tụi con hết nước này..
- Mèo Rossi ra cái chén hột đẩy rột rột ra trước mặt mẹ : mẹ ơ...i con đói, cho hột đi.
-Bé Tutu khoèo mẹ sột sột trên lưng và đi ngoắt ra cửa chổng đuôi : là con mắcc đái mẹ- Cụp đuôi chè bè cái chưn sau ra : con mắc ỉa quá mẹ...
- Bé Teddy vác quả banh ra dí vào chân mẹ : Mẹ! chơi với con, giả lơ không chơi là em hí lên như ngựa. Cuối cùng thì phải đá banh cho em nhặt đem về đưa mẹ đá tiếp tới toát mồ hôi!
- Bé Ton ra đặt hai chân lên tay mẹ rất nhẹ nhàng : mẹ ơi, bế con tí, bế là nằm thượt ra lim dim.
- Bé Ok mẹ xách túi là chạy quanh hí lên, mẹ không cho đi, nằm lăn đùng ra ăn vạ mồm thì gào thét bằng 10 con chó..
- Bé Rossi muốn vào phòng mẹ : ngao, ngao, ngao..nhè nhẹ nhõng nhẽo, còn gọi mẹ ra chơi đuổi bắt thì đập cửa và ngao ngao ngao ầm ĩ.Mẹ vừa ra là lấy tay ôm quàng chân mẹ xong bỏ chạy, cái đuôi dựng như cái bông lau...trốn, tìm, chụp.
Ui, mỗi đứa mỗi tình nết, ngồi mà kể lể hết năm trang giấy....còn con Pearl tóc xoăn thì thôi, chịu chết với bà con ấy, phá hơn con dzòi.
Mình nuôi chó mèo suốt mười mấy năm, nhiều cung bậc cảm xúc với tụi nó lắm và yêu thương thì đầy ắp....
Đêm nào mình cũng cầu nguyện cho tất cả gia đình mình và bầy nhỏ mình bình an sớn sở...ốm một cái là mình thấp thỏm thức cả đêm bế ẵm...Có yêu chúng mới biết chúng yêu mình vô bờ bến...Mỗi khi mình về, tất cả mèo ra đón, chó sủa nhặng thiên địa nhớ mẹ, mình nhận ra giọng của từng đứa.
Bấm vào đọc tiếp ...